Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1321: Lại Một Năm Xuân Nữa (1)

Chương 1321: Lại Một Năm Xuân Nữa (1)Chương 1321: Lại Một Năm Xuân Nữa (1)
Chương 1321: Lại Một Năm Xuân Nữa (1)
Trần Bình An đấu tranh tư tưởng một phen, mới để Thôi Đông Sơn và bộ dương thần thân ngoại thân nay có Thạch Nhu sống nhờ vào phòng.
Thôi Đông Sơn vẫn như cũ, lầy thanh phi kiếm màu vàng kia vẽ một vòng lớn, Trần Bình An không nhịn được hỏi đây là thuật pháp thần thông gì, Thôi Đông Sơn mỉm cười nói là thủ đoạn của thượng cổ thần nhân, vẽ đất thành nhà lao, vừa có thể làm chỗ che chở, cũng có thể nhốt người khác, vào không được ra không được, cho nên có cách nói 'Tlôi trì", đời sau thay đổi cách này, diễn biến mà thành thuật pháp tiên gia, nhiều tới mấy chục loại, phần lớn lệch khỏi chính đạo, không đáng để nhắc tới.
Sau khi ngồi xuống, nhắc tới Thạch Nhu, Thôi Đông Sơn nói tới mức mặt mày vui vẻ, rất khen ngợi căn cốt Thạch Nhu một tràng dài, nói chuyện khai sơn này, trừ hao phí hai túi đồng tiền Kim Tinh, đều tính là xuôi gió xuôi nước, bộ lưu ly kim thân đại tu sĩ Phi Thăng cảnh lột ra để này, vậy mà thực sự đã bị âm hồn của Thạch Nhu dùng đại nghị lực, đại phúc duyên, thành công biến thành một tòa động thiên phúc địa để gửi hồn phách, hôm nay tuy giữa túi da Đỗ Mậu và hồn phách Thạch Nhu còn có chút bài xích lẫn nhau, nhưng sau này chỉ cần cố gắng kiên trì tiêu hao chút thời gian và tiền bạc, thì sẽ không còn đáng ngại lắm.
Thôi Đông Sơn nói xong tin tức tốt, rồi bắt đầu bới lông tìm vét,"Khai môn rồi, đảo từ khách thành chủ, chẳng qua là quan ải thứ nhất, Thạch Nhu đã gặp may mắn trong chuyện căn cốt, nếu trước kia có người biết nhìn hàng, lại chịu đập tiền, giúp cô ta kiếm được chức ngũ nhạc chính thần đệ nhất lưu Bảo Bình Châu chúng ta cũng không có vấn đề gì, trụ cột tốt, cho nên cô ta mới có thể chiếm tiện nghi lớn như vậy, chỉ có điều căn cốt tốt, không ý nghĩa tư chất tu hành sẽ thượng thừa, trên thực tế Thạch Nhu làm một cô hồn dã quỷ tồn tại máy trăm năm, cũng chưa thể tu ra thành tựu gì, không thể vào được hàng ngũ quỷ vương, trừ chủ nhân cũ không đáng tin, thiên phú tu hành của bản thân Thạch Nhu thật sự không được coi là xuất sắc, cho nên bình cảnh của Thạch Nhu tương đối đòi mạng, nhất định không phá được hạn chế của khối lưu ly kim thân này, tài cao càng phải gắng sức hơn mới thật sự được môt phần đai tư tại." Trần Bình An lấy ra một vò rượu quế hoa, Thôi Đông Sơn sau khi tiếp nhận, ngửa đầu uống sảng khoái một ngụm to, lau miệng, Cũng may vào ngọn núi vàng, mặc dù là tiểu quỷ vận chuyển tài vật thê thảm, mỗi lần chuyển ít nữa, mấy chục năm máy trăm năm, siêng năng, chung quy có thể chuyển ra kẻ có tiền giàu sang đứng đầu một phương, từ nay về sau chỉ cần Thạch Nhu dùng biện pháp ngốc nghếch gặm xương cứng, không có quan ải tu hành lớn gì, đây là chỗ làm người ta đố ky nhất của thể xác tiên nhân, một đường thẳng tới thượng ngũ cảnh, không cần kết kim đan. không cần thai nghén nguyên anh, ngay cả thiên ma cũng không cần để ý tới, ai không hâm mộ?”
Thôi Đông Sơn cười hề hề,"Đương nhiên tiên sinh tâm trí cứng cỏi sẽ không hâm mộ, học sinh đây, sớm có châu ngọc từ trước, cũng không cần hâm mộ, xét đến cùng, ta vẫn không bằng tiên sinh."
Trần Bình An nhắc nhở: "Mặc kệ Thạch Nhu tu hành tích tụ đồng tiền Kim Tinh như thế nào, trong tay ta sẽ luôn giữ lại sáu đồng tiền Kim Tinh, ngươi đừng có ý đồ với số tiền này."
Thôi Đông Sơn nghiêm mặt nói: "Có tiên sinh trạch tâm nhân hâu. làm chủ nhân bốn con kiến Ngẫu Hoa phúc địa kia, thực là phúc khí bọn hắn tu luyện mấy đời, thế này nếu còn không biết tích phúc, xứng đáng thiên lôi đánh xuống. Tiên sinh cứ yên tâm, Ngũ Lôi Chính Pháp của Long Hỗ sơn, học sinh cũng biết một ít, nói không chừng còn tinh thông hơn so với một ít hoàng tử quý nhân Thiên Sư phủ, đến lúc đó tiên sinh ra lệnh một tiếng, ta sẽ thay trời hành đạo.”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta vẫn hy vọng có thể cùng bốn người bọn họ trước sau vẹn toàn thì hơn.”
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh vì sao hỏi cũng không hỏi, sáu mươi năm sau, nên gắt gao khống chế Thạch Nhu như thế nào?"
Trần Bình An cười nói: "Ta không hỏi, ngươi sẽ không nói? Chỉ nói việc buôn bán, mưu tính, ta kém xa ngươi, ta tin tưởng ngươi, càng tin tưởng ngươi sẽ không ở ngoài đại đạo lén lén lút lút, vậy cũng quá khinh thường Thôi Đông Sơn ngươi rồi."
Thôi Đông Sơn cảm động đến rơi nước mắt nói: "Ta chưa từng nghĩ trong cảm nhận của tiên sinh, học sinh đã là giỏi nghĩ cho người ta như thé, tiên sinh nguyện ý tín nhiệm đệ tử, đệ tử nào dám không quên mình phục vụ? !”
Trần Bình An nhìn diễm quỷ xương khô sắp lấy hình tượng Đỗ Mậu hành tâu nhân gian, hỏi: "Không hối hận?"
Thạch Nhu cười nói: "Chủ nhân không biết đủ loại khổ sở ta gặp phải khi làm âm hồn, nghe nói tiếng sắm mùa xuân, tiếng trống chiều chuông sớm, trong thiên địa có chính khí cương phong, khí trời mua thu xơ xác tiêu điều, khí binh đao sa trường, các phương sơn thủy từ miếu và thành hoàng các, đủ loại, đều là đau khổ của dã quỷ chúng ta, hơn nữa rất dễ dàng mắt đi một chút linh trí cuối cùng, trở thành lệ quỷ chỉ biết giết chóc..."
Thạch Nhu từ từ nói ra, nói rất nhiều quy củ và tin tức liên quan đến sự tồn tại của âm vật trên đời.
Trần Bình An cần thận lắng nghe, lúc này mới bớt phần nào không thích ứng khi đối mặt "Đỗ Mậu.
Thôi Đông Sơn luôn mỉm cười, cùng Trần Bình An dựng thẳng tai nghe Thạch Nhu trình bày.
Chuyện vào ở lưu ly kim thân của Đỗ Mậu, trên đại khái đã xong xuôi.
Thôi Đông Sơn chỉ nói ngày mai còn cần tu dưỡng một ngày nữa, Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Trong phòng rất giống không khí một bữa tiệc mừng công, nhưng cũng chỉ có ba người trong cuộc, một vò rượu quế hoa mà thôi.
Cuối cùng Thôi Đông Sơn đứng dậy cáo từ, Trần Bình An tiễn hai người bọn họ đến cửa phòng, sau khi đóng cửa lại, thiếu niên áo trắng và lão giả tóc bạc một trước một sau đi trong hành lang.
Tuy Thôi Đông Sơn vẻ mặt vui mừng, nhưng Thạch Nhu không biết vì sao, càng đi càng kinh hồn táng đảm, đến trong phòng Thôi Đông Sơn. quả nhiên, hắn túm chặt đầu "Đỗ Mậu", năm ngón tay nhưữ móc câu, đè Thạch Nhu ở trên vách tường, tàn khốc nói: "Âm vật nho nhỏ, tồn tại so với con kiến còn không bằng, cũng dám ở trước mặt tiên sinh của ta nói bốc nói phét? ! Ai cho ngươi lá gan mật chó đó!”
Một bộ lưu ly kim thân tương đương với thể phách Tiên Nhân cảnh, thể phách hùng hồn không thua võ phu cửu cảnh, theo lý thuyết Thôi Đông Sơn hôm nay chỉ cảnh giới Địa tiên, một trảo này chỉ là gãi ngứa cho Thạch Nhu mới đúng, nhưng Thôi Đông Sơn rõ ràng dùng tới thần thông bí ấn không ai biết nào đó, thần hồn kích động, như năm luồng cương phong mạnh mẽ thổi thần hồn căn bản của Thạch Nhu, Thạch Nhu đau đến mức khuôn mặt tang thương kia vặn vẹo, rơi lệ không thôi.
Thôi Đông Sơn nâng lên một tay khác, bám tay bắn ra về hướng trán Thạch Nhu, như tiếng chuông lớn vang vọng nội tâm Thạch Nhu.
Sau khi buông năm ngón tay ra, Thạch Nhu xụi lơ dưới đắt, cả người run rấy, mồ hôi đầm đìa.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận