Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1204: Đi Đến Lão Long Thành (4)

Chương 1204: Đi Đến Lão Long Thành (4)Chương 1204: Đi Đến Lão Long Thành (4)
Chương 1204: Đi Đến Lão Long Thành (4)
Ước chừng năm trăm năm trước, Đồng Diệp Tông đã có quy củ bất thành văn,"Có thể bắt nạt Ngọc Khuê, chứ Khương gia thì tránh đi”, hơn nữa nghe đồn đây là di ngôn trước lúc lâm chung của một vị tu sĩ Nguyên Anh Đồng Diệp Tông.
Vật bản mạng của gia chủ Khương thị Khương Thượng Chân là một mảnh lá liễu, đừng nói là Đồng Diệp Tông, dù là Địa tiên Ngọc Khuê Tông đều chưa từng nhìn thấy. Nửa câu sau di ngôn của vị lão Nguyên Anh Đồng Diệp Tông kia là "Một mảnh lá liễu trảm Địa Tiên".
Khương Thượng Chân vuốt vuốt cằm: "Ở trong tay ta, uy danh Khương thị yên ắng hai trăm năm, lần này rời núi, không giết tên Địa Tiên nào, ta thực có lỗi với liệt tổ liệt tông."
Lục Ủng lệ rơi đầy mặt, ngắng đầu: "Tiền bối giết Nguyên Anh mạt lưu như Lục Ung ta chẳng phải càng nhục Khương thị? Có lẽ tiền bối nên đổi giết người khác!”
Khương Thượng Chân chậc chậc nói: "Những lời nói này mới nhay bén giống ta. thú vi. thú vị."
Khương Thượng Chân búng tay một cái, mảnh lá liễu và tiểu thiên địa cùng nhau biến mắt.
Lục Ủng vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, đến giờ vẫn không dám đứng dậy, chật vật ngồi trên sàn nhà: "Cầu xin tiền bối cho Lục Ủng một cơ hội nữa, lần này nếu không thể làm cho tiền bối thoả mãn, Lục Ung tự cầu được chết, chỉ là lỡ như có vậy, hy vọng tiền bối đừng giận lây Thanh Hồ cung".
Khương Thượng Chân gật gật đầu: "Cuối cùng mới nói được câu tiếng người, được rồi, đứng lên đi, đường đường Nguyên Anh Địa Tiên. khóc sướt mướt, truyền ra ngoài còn tưởng rằng Khương Thượng Chân ta ỷ vào cảnh giới khi dễ người. Xem như ngươi vận khí tốt hôm nay nếu Lục Ung ngươi là Ngọc Phác Cảnh thì chết chắc rồi."
Lục Ung quả nhiên lập tức đứng dậy, lần nữa nước mắt tuôn rơi: "Tạ ơn tiền bối không giết."
Khương Thượng Chân cảm khái nói: "Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta lại cảm thấy hơi đáng thương, xem ra sống ở nơi đó lâu rồi, tâm địa cũng mềm nhũn theo. Phải biết năm đó gặp phải Địa tiên Đồng Diệp Tông cùng cảnh giới, mặc cho hắn quỳ xuống đất dập đầu một ngàn cái ta vẫn cứ cảm thấy thành ý chưa đủ, cuối cùng thưởng cho hắn một lá liễu, cắt đi đầu lâu Nguyên Anh trong cơ thể. Lần này quay về tông môn phải tìm chút chuyện khó nhằn giải quyết mới được."
Khương Thượng Chân vẫy vẫy tay: "Đi ra ngoài đi, ngươi đưa đồ xong, sự tình đến đây xem như kết thúc, không cần lo lắng ta tính số với ngươi, tên đệ tử Thanh Hỗ cung kia vẫn có thê tới Vân Quật Phúc Địa."
Tâm tình Khương Thượng Chân lập tức chuyển tốt, ha ha cười nói: "Đúng rồi, đây gọi là chuyện nào ra chuyện đó." Lục Ủng lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đột nhiên ý thức được căn phòng này mới là nơi hắn nghỉ trọ trên thuyền, chẳng qua hắn nào dám gõ cửa, trực tiếp đòi quản sự trên thuyền một gian phòng bình thường khác.
Trong màn đêm, Lục Ung lần nữa tới phòng Trần Bình An, sau khi ngồi xuống, hắn cũng không nhiều lời, lấy ra ba bình sứ tạo hình phong cách cỗ xưa, trong ánh mắt nghi hoặc của Trần Bình An, Lục Ung đứng người dậy nói: "Một bình sứ trong đó chứa sáu viên Tọa Vong đan, hai bình còn lại chứa sáu viên Hỏa Long đan, Bố Vũ đan, đáy bình có minh văn lạc khoản (1), bình trước lấy tài liệu từ một con Hỏa Giao lột xác, bình sau lấy từ rêu xanh chỉ có trên nham bích sơn môn, thích hợp cho tất cả Luyện Khí sĩ từ Địa Tiên trở xuống phục dụng, dùng hai viên cùng lúc hiệu quả sẽ càng tốt, có thể lớn mạnh hồn phách, được xưng là "Kim Thân miêu tất (2)", đặc biệt là với Luyện Khí sĩ bị ngăn trở ở ngưỡng cửa Kim Đan cảnh, đây được coi như là lối tắt để phá cảnh."
(1) phần đề chữ, ghi chú
(2) nước sơn
Không chờ Trần Bình An từ chối. Lục Ung đã trầm giọng nói: "Nếu hôm nay Trần công tử không nhận, Lục Ủng không dám cưỡng cầu, chỉ khẩn cầu lần sau đi ngang qua Thiên Khuyết phong, ngài nhớ tới phế tích của ta ở Thanh Hỗ cung, đến đốt cho Lục Ung ba nén hương."
Sau khi nói xong, Lục Ủng trực tiếp biến mát.
Bùi Tiền trợn tròn mắt.
Dưới gầm trời còn có cách tặng lễ thế này?
Cái này thì nó không muốn học.
Trần Bình An đứng dậy ngắm nhn bốn phía "Khương Thượng Chân, ởi ra gặp mặt?”
Khương Thượng Chân đứng ở đài ngắm cảnh, mỉm cười phất phát tay.
Vung tay chào hỏi một cái, sau đó thân thể Khương Thượng Chân ngửa ra sau, trực tiếp lướt ngược khỏi đài ngắm cảnh, tiến vào trong tầng mây, tiêu sái rời đi.
Trần Bình An vươn tay xoa xoa mi tâm.
Đau đầu.
Lục Ung lo sợ bất an về phòng nơi Khương Thượng Chân vừa "giảng đạo lý với mình”, gõ cửa không người nào lên tiếng đáp lại mới bạo gan gõ cửa thêm một lần, lại vẫn không có động tĩnh gì.
Đợi một lúc lâu sau đó mới đây cửa vào.
Đã không thấy Khương Thượng Chân.
Chỉ là ở trên bàn có thêm một đống to tiền Cốc Vũ.
Lục Ủng kinh ngạc ngồi bên bàn, lão Nguyên Anh trầm mặc một lát, giơ tay lên, mạnh tay lau đi nước mắt chua xót trên mặt.
Hắn hạ quyết tâm, lần này quay về Thiên Khuyết phong sẽ tiềm tâm luyện đan, đời này cũng chỉ luyện đan thôi, sẽ không liên quan gì tới những tu sĩ trên núi tính tình thay đổi thất thường này nữal
Bên kia.
Trần Bình An gọi bốn người tới thương nghị việc này, không có bắt kỳ giấu diếm, trên bàn đặt ba bình sứ nhỏ.
Ngụy Tiện tỏ ý đan dược không có vấn đề, đại khái có thể yên tâm.
Lô Bạch Tượng kiến nghị, thủ đoạn trên núi khó mà đề phòng, cần phải cẩn thận, đợi khi nào tới Lão Long thành thì lấy giá trên trời bán chuyển tay là được.
Tùy Hữu Biên không mở miệng nói chuyện, đây không phải chuyện nàng am hiểu.
Chu Liễm thẳng thắn nhất, cười nói cứ lấy ra phương án nước đôi, khẩn cầu thiếu gia ban thưởng hắn một viên Hỏa Long đan và Bố Vũ đan, thử một chút xem tư vị như thế nào, trước lúc tới Lão Long thành nếu mà hắn không chét bát đắc kỳ tử, mà quả thật có hiệu quả bồi dưỡng hồn phách, vậy chứng tỏ linh đan diệu dược trong ba bình sứ này không có vấn đề, đến lúc đó mới quyết định để lại cho mình ăn hay là bán ởi lừa người khác.
Trần Bình An chỉ lặng lẽ thu lại ba bình sứ.
Đêm đó Chu Liễm len lén đến gõ cửa, khẩn cầu Trần Bình An bán hắn hai viên đan dược Thanh Hỗ cung, tiền hắn tạm thời ghi nợ.
Trần Bình An đành chịu nói: "Chu Liễm, ngươi thật không sợ chết ư?"
Lão nhân khom còng cười ha hả ngồi xuống cạnh bàn, chà xát tay nói: "Ở Ngẫu Hoa Phúc Địa đã quen làm thiên hạ đệ nhất rồi, hiện giờ đến tòa thiên hạ càng lớn này, lần nữa làm thiên hạ đệ nhất là không hi vọng, nhưng tốt xấu cũng phải tranh đệ nhất trong bốn người cùng chuyến chứ, nếu không như thế lão nô nào có mặt mũi hầu hạ thiếu gia, đến cả tiểu quỷ đều không so được, chỉ bằng đâm đầu vào gối tự tử chết cho rồi".
Chu Liễm tiếp tục nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, trận ở miếu hoang lúc trước, lão nô nhất thời vì một phút thống khoái mà buông tay chém giết, lưu lại chút ít bệnh căn trên thân thể, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm lão nô là người chen thân Kim Thân cảnh sau cùng?”
Trần Bình An hỏi: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"
Chu Liễm gật đầu nghiêm mặt nói: "Nếu chưa nghĩ kỹ, với loại đức hạnh không thấy thỏ không thả ưng như lão nô thì sao dám tới gõ cửa. quấy rầy công tử nghỉ ngơi?"
Trần Bình An lấy ra hai bình sứ, đồ ra hai hạt đan dược Tiên gia màu sắc lạ thường, đành chịu nói: "Sinh tử tự chịu. Hai viên đan dược này xem như thù lao Chu Liễm ngươi tử chiến không lùi ở miếu hoang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận