Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1620 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (5)



Chương 1620 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (5)




Trần Bình An cũng đang chờ.
Bất luận là vương triều Chu Huỳnh ở gần được lợi có thể chiếm được Thư Giản hồ hay là thiết kỵ Đại Ly ở Bảo Bình châu nơi cực bắc xa xôi sẽ tiến vào Thư Giản hồ làm chủ, hoặc họ xem Thư Giản hồ là nơi giao thoa, không muốn nhìn thấy bên nào đơn phương độc đại, vậy thì thế cuộc cân bằng vi diệu mới sẽ xuất hiện.
Sẽ có pháp luật một quốc gia xuất hiện, đủ để bao trùm các vết tích của lệ làng.
Cung Liễu đảo bên kia thì vẫn là cảnh tượng cãi nhau mỗi ngày mặt đỏ đến mang tai.
Đây là cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy ở Thư Giản hồ. Trong quá khứ đâu nào có cảnh tượng khua môi múa mép đấu khẩu với nhau, đã sớm quăng pháp bảo để định đoạt từ lâu rồi.
Đây lại là liên minh giữa các đảo chủ, nên vẫn phải giữ quy tắc, đám bạn bè Cố Xán, Lữ Thải Tang, Nguyên Viên đều không đi đến Sơn Phúc Đường để họp mặt, mặc dù đại đa số các đảo chủ gặp được bọn họ đều phải trưng ra vẻ mặt tươi cười, nói không chừng xưng huynh gọi đệ với ba tên trẻ nít cũng không xem là điều nhục nhã. Khoảng thời gian này Cung Liễu đảo kín người hết chỗ, đa phần đều là tâm phúc và thân tín của các đảo chủ khác nhau. Sau khi nữ tu sĩ là quân vương giang hồ đời trước của Thư Giản hồ vô tình chết bất đắc kì tử trên đường, Cung Liễu đảo vốn nằm dưới sự quản lý của nàng nay đã gần trăm năm không ai cai quản, chỉ có một vài dã tu niệm tình bạn bè lâu năm thỉnh thoảng sẽ phái người đến đây dọn dẹp một chút, nếu không Cung Liễu đảo đã sớm biến thành một phế tích đổ nát cỏ hoang mọc thành bụi, không dấu chân người từ lâu rồi.
Chủ nhân của Cung Liễu đảo chính là Lưu Lão Thành, dã tu duy nhất thượng ngũ cảnh của Bảo Bình châu.
Người này xuất thân từ một nơi nghèo túng ở đông nam Bảo Bình châu mang tên Phong Vĩ độ, kết đan ở một môn phái nhỏ tiên gia lơ lửng trên con đường mòn giữa hai ngọn núi, danh tiếng nổi như cồn ở Thư Giản hồ.
Lức trước sau khi Lưu Lão Thành chen chân vào thượng ngũ cảnh, ông ta có thể dựa theo lễ nghi trên núi do nho gia quy định, có thể khai tông lập phái, nhưng mà Lưu Lão Thành lại chỉ đẩy một nữ tu giang hồ tâm đầu ý hợp với mình lên ngôi vị quân vương giang hồ, còn mình thì rời khỏi Thư Giản hồ, sống không có nơi cố định, du ngoạn đó đây, không còn truyền tin tức gì về Thư Giản hồ, lúc này mới khiến cho Thư Giản hồ vất vả lắm mới có được cơ hội thống nhất giờ lại tiếp tục duy trì thế cục cát cứ loạn lạc. Giờ Lưu Chí Mậu và Thanh Hạp đảo nhanh chóng quật khởi nên mới tùy tiện để một tên nhóc con xứ khác như Cố Xán vô pháp vô thiên, đảo loạn núi sông trong Thư Giản hồ này.
Trời đã vào đông, Trần Bình An lại bắt đầu thường xuyên lui tới giữa phủ đệ của quỷ tu họ Mã ở Thanh Hạp đảo, Bảo Châu các Châu Trâm đảo, Nguyệt Câu đảo của Du Cối và chỗ của vị âm dương gia đại tu sĩ kia.
Ngay vào lúc đến cả Trần Bình An cũng cảm thấy chuyện ở Cung Liễu đảo sắp có kết quả rồi thì ở Phù Dung sơn của Thư Giản hồ lại xuất hiện một biến cố long trời lỡ đất.
Bản thân đảo chủ Phù Dung sơn tu vi không cao, Phù Dung sơn luôn phụ thuộc vào một đảo nhỏ thuộc Thiên Bà đảo, mà Thiên Bà đảo lại là một trong những đảo lớn phản đối việc Lưu Chí Mậu trở thành quân vương giang hồ.
Phù Dung sơn, nơi sản xuất ra Phù Dung thạch được xưng là loại đá làm con dấu tuyệt hảo nhất trung bộ Bảo Bình châu, ở ngay khu vực ven Thư Giản hồ và Lục Đồng thành, một trong bốn thành trì lớn, kết quả chỉ trong một đêm, lửa lớn cháy hừng hực, nổ ra một trận chiến cực kỳ kịch liệt không kém gì trận chiến của hai vị nguyên anh. Tu sĩ trên Phù Dung sơn đánh nhau với hơn mười vị tu sĩ không biết ở đâu chui ra, ánh sáng chiếu rọi hơn nửa tòa Thư Giản hồ, trong đó có một chiếc đèn lồng lớn như trên tiên cung của thiên đình treo trên bầu trời đêm Thư Giản hồ, làm cho thế nhân kinh ngạc, trực tiếp tranh xem ai sáng hơn với ánh trăng.
Cuối cùng còn có một con rồng lửa dài cả mấy trăm trượng gào thét hiện thân, chiếm chỗ tại đỉnh núi Phù Dung, đất rung núi chuyển, sóng dậy ba đào, các tu sĩ vốn muốn đến Cung Liễu đảo để tìm tòi thực hư giờ người nào người nấy đã bỏ đi suy nghĩ ấy, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Đoạn Giang chân quân Lưu Chí Mậu đều có chút thích thú xen lẫn e ngại.
Đảo chủ Phù Dung sơn thì như cha chết mẹ chết.
Đảo chủ Thiên Bà đảo lại càng là nổi giận cực kỳ, lớn tiếng trách cứ Lưu Chí Mậu thế mà lại làm hỏng quy tắc của hội minh, trong lúc này mà lại tự tiện hạ độc thủ với Phù Dung sơn!
Lưu Chí Mậu cãi vả lại vài câu, nói mình đâu phải kẻ ngu đần, làm cho mọi người phẫn nộ vào lúc này, sao phải đi đánh lén một Phù Dung sơn vốn là thuộc địa của Thanh Hạp đảo?
Thiên Bà đảo mắng Lưu Chí Mậu đến máu chó đầy đầu, Lưu Chí Mậu không nói hai lời liền lao vào choảng nhau tay đôi một trận với đảo chủ Thiên Bà đảo, người có tu vi vẫn chưa đến Nguyên anh nhưng lại có một món pháp bảo cực kỳ hiếm thấy.
Đêm đó, Cố Xán và Tiểu nê thu đứng sánh vai nhau nhìn về phía con hỏa long khí thế kinh người ở Phù Dung sơn xa xa kia.
Cố Xán cười hỏi: “Đồng loại?”
Tiểu nê thu quệt miệng: “Chỉ cần ăn nó thì nói không chừng ta sẽ trực tiếp chen chân vào thượng ngũ cảnh, hơ nữa ít nhất một trăm năm nữa ta sẽ không than đói với chủ nhân.”
Ánh mắt Cố Xán cực nóng, hỏi: “Phần thắng lớn bao nhiêu?”
Tiểu nê thu nhìn chằm chằm vào ánh lửa chói lọi trên Phù Dung sơn kia mà nước bọt chảy ròng ròng, đành phải che miệng cười ha hả nói: “Nếu như chỉ đánh nhau cùng nó thôi, không có bất cứ ai nhúng tay vào thì ở cái Thư Giản hồ này, phần thắng là sáu bốn, ta lớn hơn một chút.”
Cố Xán suy nghĩ một hồi: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu, lần này chúng ta nghe Trần Bình An đi, không vội, nhóm người kia dám ra tay vào thời điểm này thì nhất định không phải tự đi tìm đường chết.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận