Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1653 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (10)



Chương 1653 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (10)




Hồng Tô kiếp này, hiện giờ suy cho cùng là nữ tử thiện lương mềm mỏng, nhìn thấy vị tiên sinh chưởng quỹ này, hình như có chút đau lòng, nàng ta đã suy nghĩ theo hướng khác, lầm tưởng là trận chém giết kịch tính, rung động tâm can kia đã làm cho Trần tiên sinh bị thương không nhẹ, cho nên so với lần gặp mặt trước kia, nhìn thần sắc càng uể oải thêm mấy phần, hơn nữa lại có một kẻ địch không thể địch nổi còn ngang ngược đáng sợ như vậy, hiện giờ nán lại đảo Cung Liễu, nhìn chằm chằm đảo Thanh Hạp bên này, cho nên Trần tiên sinh nhất định phải lo nghĩ về tiền đồ sau này.
Trần Bình An nhấc rượu Hoàng Đằng trong tay mà Hồng Tô tặng, nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Lúc trước không nỡ uống, bên đó ngươi có chén không? Chúng ta uống rượu hương vị quê hương ngươi?
Hồng Tô xấu hổ nói: "Chỉ có một cái chén.”
Nàng ta hỏi: "Hay là ta đến quý phủ mượn người ta chén rượu khác?”
Trần Bình An mỉm cười nói: "Không cần, ngươi cứ dùng chén ta, ta trực tiếp cầm bầu rượu uống.”
Hồng Tô vẻ mặt cười, bước chân nhẹ nhàng, đi đến căn phòng âm u lấy một cái chén trắng, sau khi nàng ta ngồi xuống, Trần Bình An đã mở giấy vàng và ấn niêm phong bằng bùn, nghiêng người, rót cho Hồng Tô chút rượu.
Sắc mặt Hồng Tô cổ quái, nghẹn cười.
Trần tiên sinh này, thật đúng là, chỉ rót cho một ít rượu như vậy? Cái chén trắng một hai lạng, rót rượu vào rồi mà cũng chỉ nặng một hai lạng rưỡi?
Rượu này chính là nàng ta tặng cho hắn mà.
Hắn nhìn nàng ta, rồi nhìn vào chén rượu, lại rót một ít rượu.
Hồng Tô cuối cùng cũng không nhịn được, một tay cầm chén, một tay che miệng, giữa kẽ ngón tay có thể nghe thấy tiếng cười ưu nhã không kiềm chế được.
Trần Bình An cũng nở nụ cười theo, lần này rót rượu, cuối cùng cũng rót đầy cho nàng ta.
Hồng Tô cười rạng rạng mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, hai tay cầm chiếc chén trắng, nhấp từng ngụm từng ngụm rượu nhỏ.
Trần Bình An ngửa đầu uống một ngụm rượu Hoàng Đằng.
Hai người cũng không trò chuyện nhiều.
Hồng Tô có chút tò mò, Trần tiên sinh tốt như vậy, lần trước nàng ta hỏi đùa, vị cô nương hắn dè dặt gật đầu thừa nhận, hiện giờ đang ở đâu rồi?
Nếu nhìn thấy Trần tiên sinh cô đơn như bây giờ, nhất định sẽ rất đau lòng hắn phải không?
Trần Bình An uống một ngụm rượu, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: "Hồng Tô, chúng ta là bằng hữu, đúng không?”
Hồng Tô ra sức gật đầu.
Trần Bình An ừ một tiếng, giống như đang nói với nàng ta, cũng giống như tự nói với chính mình: "Cho nên, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì, trước tiên đừng sợ, mặc kệ sự việc lớn đến mức nào, phải nhanh chóng nhớ một chuyện, bên cửa núi bên kia, có một người họ Trần, là bạn của ngươi.”
Hồng Tô có chút khó hiểu, nhưng nàng ta vẫn rất vui vẻ nha, nàng lặng lẽ quay đầu nhìn lại, bên cạnh tiên sinh chưởng quỹ này, cái rét lạnh mùa đông ngày càng nặng dần, thấm thoát đã thay một thân áo bông màu xanh vừa dày vừa nặng.
Vào ngày này, có người từ phòng kiếm đi ra bên ngoài phòng thông báo cho Trần Bình An, lại có một thanh phi kiếm khác từ xứ sở khác đến đảo Thanh Hạp, vì vậy Trần Bình An vội vàng rời khỏi nhà.
Nếu không có gì bất ngờ, đó sẽ là câu trả lời của Chung Khôi.
Không ngoài dự đoán, khi đến phòng kiếm thu được phi kiếm truyền tin khắp tứ phương tám hướng, Trần Bình An nhận được một bức mật thư từ núi Thái Bình, chỉ đáng tiếc Chung Khôi nói trong thư gần đây có một việc cấp bách, nhổ củ cải vướng bùn (ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm), khắp nơi dưới chân núi Đồng Diệp Châu, còn có yêu ma gây chuyện tứ phương, tuy không hiểm trở như trước kia, nhưng càng ghê tởm hơn, thật sự có thể nói là yêu ma quỷ quái đánh giết không tận, hắn ta tạm thời không thể thoát thân được, nhưng ngay khi hắn rảnh rỗi thì hắn sẽ đến ngay, nhưng hy vọng Trần Bình An đừng ôm hy vọng, Chung Khôi hắn sẽ không thể rời khỏi Đồng Diệp Châu trong tương lai gần.
Trần Bình An có chút lo lắng, dù sao bây giờ Chung Khôi không chỉ bị thư viện loại bỏ hàm tước quân tử, mà còn trở thành yêu vật chi thân, một khi gặp phải yêu ma Nguyên Anh, không có thân phận thư viện thì chẳng khác nào mất đi một tấm bùa bộ thân..
Sau khi lo lắng, Trần Bình An cất bức mật thư đi, đi ra khỏi phòng kiếm, bắt đầu lầm bầm, trong lòng vừa cười vừa chửi Chung Khôi không nghĩa khí, trên thư đã nói rất nhiều tin tức tương tự như công báo Thư Giản Hồ, Diêu Cẩn Chi tuyển tú nhập cung, ba vị hoàng tử Đại Tuyền có thăng trầm tuyệt vời, Thuỷ Thần nương nương Mai hà hồng phúc tề thiên, Bích Du phủ được thăng cấp thành công lên Bích Du Thủy Thần Cung, vân vân, có rất nhiều điều đã được đề cập đến, duy chỉ có thuật pháp thích quỷ xuất thổ, mời linh hồn hoàn dương là không được viết trên thư.
Không lâu sau khi Trần Bình An rời khỏi phòng kiếm, đảo chủ Lưu Chí Mậu đến đây không hề báo trước, khiến cho các tu sĩ phòng kiếm đều im lặng, đây là một chuyện hiếm có mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi, Tiệt Giang chân quân gần như chưa từng bước vào phòng kiếm này, thứ nhất bản thân vị đảo chủ Nguyên Anh này đã có một mộ kiếm nhỏ thượng cấp tiên gia có thể nhận gửi phi kiếm, càng ẩn giấu và thuận tiện hơn. Thứ hai, Lưu Chí Mậu sống ru rú một xó trên đảo Thanh Hạp, ngoại trừ thỉnh thoảng đến phủ Xuân Đình nơi Cố Xán ở thì chỉ có đệ tử đích truyền của ông ta là Điền Hồ Quân và chủ nhân của các hòn đảo chư hầu mới có cơ hội gặp Lưu Chí Mậu.
Lưu Chí Mậu chắp tay sau lưng, cúi thấp đầu xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào thanh Phi kiếm truyền tin Thái Bình Sơn vẫn còn ở trong "máng cỏ" trên gác phòng kiếm, hấp thu linh khí, chắc là đang xác nhận tính xác thực của ba chữ "Thái Bình Sơn".
Ở Bảo Bình Châu, mỗi thanh phi kiếm truyền tin của đại tông tiên gia, thường có bí thuật độc môn một cách quang minh chính đại, khắc dấu ấn tên tông môn của nhà mình, bản thân nó là một sức răn đe rất lớn. Ở Bảo Bình Châu, chẳng hạn như Thần Cáo Tông, Phong Tuyết Miếu và Chân Vũ Sơn đều sẽ giống nhau, ngoài ra, Phong Lôi Viên có một kỳ tài Thiên tông Lý Đoàn Cảnh, cũng có thể phục chúng như vậy, một nửa phi kiếm truyền tin trong Phong Lôi Viên, ngay cả Lý Đoàn Cảnh hoàn toàn xứng đáng là Nguyên Anh số một trong Bảo Bình Châu, cũng đích thân dùng đầu nhọn phi kiếm bổn mệnh khắc lên hai chữ "Phong Lôi".



Bạn cần đăng nhập để bình luận