Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1353 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (3)



Chương 1353 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (3)




Dẫn tới tâm cao khí ngạo như Thôi Đông Sơn, cũng không thể không nói, trừ phi là tiên sinh học sinh hai người chân thành động thiên, nếu không mặc dù hắn gã học sinh này lo lắng hết lòng, mưu tính mọi thứ, ở Đại Tùy luyện hóa văn đảm màu vàng vật bản mạng thứ hai kia, phẩm tướng rất khó rất khó đặt ngang với món đầu tiên Thủy Tự Ấn.
Đối với điều này, Trần Bình An tự nhiên nhìn rất thoáng, được là may mắn của ta, mất là số mệnh của ta.
Nhưng ở giữa được mất hư vô mờ mịt này, Trần Bình An vẫn thích một tấm trong bốn tấm biển ở đền thờ con cua quê nhà, bốn chữ bên trên đó chính là Mạc hướng ngoại cầu (chớ cầu bên ngoài).
Cầu thần bái phật, cần chân thành cầu chính mình trước, rồi mới nói tới mệnh trời xa xăm.
Rượu thuốc tiểu luyện trong hồ lô dưỡng kiếm đã uống hết, cộng thêm dọc đường điều dưỡng, hôm nay Trần Bình An đã khôi phục hơn phân nửa, tu vi võ đạo, xấp xỉ tương đương với tiêu chuẩn trước một trận chiến ở Ngẫu Hoa phúc địa cùng Đinh Anh.
Sau khi đề chữ trên tường hà bá từ miếu, Trần Bình An loáng thoáng phát hiện, tòa khiếu huyệt như thủy phủ kia trong cơ thể, tựa như sinh ra một số cảm ứng nào đó, tốc độ chảy của đại độc chi thủy nâng cao một chút, sương mù bốc lên, bao phủ mặt nước, ngẫu nhiên thậm chí sẽ tràn ra khỏi “thủy đạo”, tràn ngập khí phủ, chỉ là ở cửa chính thủy phủ bên kia bị ngăn cản, trở về thủy đạo trên tường, khôi phục bình tĩnh.
Cho nên hôm nay Trần Bình An liền lấy phép “nội thị” trên núi thô thiển, ý đồ quan sát kỹ càng một phen.
Chưa từng nghĩ thân là chủ nhân, thiếu chút nữa ngay cả cửa phủ còn không thể nào vào được, trong lúc nhất thời ngụm chân khí võ phu thuần túy thai nghén ra đó rào rạt giết đến, đại khái có chút ý tứ “chủ nhục thần chết”, muốn bênh vực kẻ yếu cho Trần Bình An. Trần Bình An đương nhiên không dám tùy ý con “rồng lửa” này phá cửa mà vào, bằng không chẳng phải là người trong nhà đập cửa sân nhà mình, đây cũng là chỗ mấu chốt cao nhân thế gian vì sao có thể làm được, lại đều không nguyện kiêm tu hai con đường.
Trần Bình An chỉ là vì trấn an con rồng lửa kia, thiếu chút nữa ngã xuống đất, đành phải chuyển ngón tay chống xuống đất thành nắm tay.
Sau khi mang rồng lửa chuyển dời đến “đường núi” mạch lạc nơi khác, hít thở lúc này mới thoáng chuyển biến tốt, cùng lúc đó, hai vị môn thần trên cửa phủ, ở dưới người tí hon văn tự ngọc giản quần áo xanh biếc khống chế, vội vàng mở cửa chính cho Trần Bình An, quay qua Trần Bình An làm ra bộ dạng chắp tay bồi tội áy náy không chịu nổi. Sau khi một điểm linh quang nội thị của “Trần Bình An” đi vào, có động thiên khác, cảm giác kinh diễm, so với lúc mới thấy Sư Tử viên bốn mặt núi vờn quanh, chỉ có hơn chứ không kém.
Ngọc giản trước khi Thủy Tự Ấn bị luyện hóa thành công treo ở trong chỗ đan thất thủy phủ này, mà miếng Thủy Tự Ấn kia thì lơ lửng ở chỗ cao hơn.
Những người tí hon áo xanh lục kia, vẫn chăm chỉ tu sửa các nơi phòng ốc, còn có một số kích thước lớn chút, giống người giỏi vẽ tranh kia, ngồi xổm cạnh dòng nước trên bức tường, vẽ ra hình thái ban đầu của những đám bọt sóng.
Không chỉ như thế, một ít hơi nước tính chất không tinh thuần sau khi từ cửa chính ùa vào phủ đệ, phần lớn chậm rãi tự tản mạn khắp nơi, mỗi lần chỉ mảnh như sợi tóc, bay vào trong “bọt nước” dưới ngòi bút của người tí hon áo xanh lục, một khi bay vào, bọt nước liền có thần khí, có dấu hiệu lưu động. Chỉ là những người tí hon đáng yêu quần áo xanh biếc kia trên tường, phần lớn không có việc gì, chúng nó thật ra vẽ rất nhiều bọt sóng thủy mạch, chỉ là số sống sót, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên khi chúng nó bên dòng nước thấy Trần Bình An, bộ dáng đều có chút tủi thân uất ức, như đang nói không bột đố gột nên hồ, ngươi trái lại hấp thu, rèn luyện thêm chút linh khí nha.
Trần Bình An tự biết là cầu trường sinh vừa gãy, căn cốt bị hao tổn nghiêm trọng, khiến nước đầu nguồn của tòa thủy phủ này quá mức thưa thớt, hơn nữa tốc độ luyện hóa lại xa xa không đảm đương nổi hai chữ thiên tài, hai bên cộng lại, như đã tuyết lại còn gặp thêm sương, khiến những đồng tử áo xanh lá kia chỉ có thể hao phí thời gian, không thể bận rộn lên được, Trần Bình An chỉ đành xấu hổ rời khỏi phủ đệ.
Sau khi “Trần Bình An” đi ra khỏi thủy phủ, mấy đồng tử áo xanh lục kích thước lớn nhất tụ tập một chỗ khe khẽ nói nhỏ.
Trần Bình An vẫn chưa cắt ngang phép nội thị từ đây, mà là bắt đầu theo quỹ tích rồng lửa, bắt đầu thần du “tản bộ”.
Thần thức nhỏ như hạt cải, nhưng rồng lửa do chân khí thuần túy ngưng tụ thành lại là nháy mắt trăm dặm, “Trần Bình An” hành tẩu ở trên đường kinh mạch, có thể nói ngàn dặm xa xôi, tuy biết được con rồng lửa kia đang ở nơi nào, lại không đuổi kịp.
Nhưng điều này cũng có liên quan tới bây giờ Trần Bình An đã trúng Thôn Kiếm Chu đâm một phát, bằng không vẫn có thể lấy một điểm linh quang, khống chế con rồng lửa chân khí kia trườn về, nói không chừng còn có thể dùng làm vật cưỡi, tuần thú bốn phương.
Cuối cùng “Trần Bình An” liền quay về ngoài cửa thủy phủ, ngồi xếp bằng, bắt đầu rèn luyện linh khí.
Cần cù bù thông minh.
Trần Bình An sở trường điều này, rất sở trường.
Trần Bình An hôm nay còn chưa biết, có thể khiến A Lương nói ra “Vạn pháp không rời tông này, luyện quyền cũng là luyện kiếm” câu này, phần nhiều là tán thành.
Thiên hạ võ phu ngàn ngàn vạn, thế gian chỉ có Trần Bình An.
————
Trong tú lâu tinh xảo đẹp đẽ của một vị khuê nữ.
Thiếu nữ hình dung tiều tụy như một đóa hoa héo rũ, được tỳ nữ bên người đỡ lấy, ngồi ở trước gương trang điểm, tuy bộ dáng bệnh nguy kịch đáng thương, mắt thiếu nữ vẫn sáng ngời có thần, chỉ cần trong lòng có niệm tưởng và hy vọng, người ta sẽ có sinh khí.



Bạn cần đăng nhập để bình luận