Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 865: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \

Chương 865: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \Chương 865: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \
Chương 865: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta Nói (1) Thiếu niên xấu xí hung hăng trừng
mắt nhìn gã mập.
Người sau chớ hề sợ, đá lông nheo một cái.
Thiếu niên tuấn mỹ hỏi: "Có khi nào là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi không, với tính cách của Trữ Diêu, đời này có thể thích ai được?"
Cô gái cụt một tay suy nghĩ chăm chú, nàng tiếc chữ như vàng đưa ra định luận cái quan: "Khó!"
Đảo Huyền sơn sau nửa đêm, một cô gái anh khí mặc trường bào xanh thẫm lưng đeo song kiếm, xuất hiện ở gần chân núi Cô Phong, nàng cũng không thèm nhìn hán tử ôm kiếm cùng tiểu đạo đồng lấy một cái, lập tức đi vào mặt kính.
Ngay tức khắc, nàng lại đi ra từ mặt kính, mặt trời chói chan nhô lên cao, nàng ngắảng đầu, theo bản năng nheo mắt lại.
Trong ngoài đại môn, nam tử ôm kiếm cùng tiểu đạo đồng ngư vi quan, lão kiếm tu áo xám cùng sư đao đạo cô, không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Về phần những người bạn cùng trang lứa của cô gái, những bằng hữu đối với nàng tràn ngập ngưỡng mộ cùng kính trọng, từng người một đám vô tâm vô phế như trút được gánh nặng, cảm thấy hôm nay chỉ có một mình Trữ Diêu quay về Kiếm Khí Trường Thành, thời tiết thật không \ệ.
Đi tới đi tới, thiếu niên họ Đồng đen như than quay đầu nói: "Trữ tỷ tý?"
Trữ Diêu ừ một tiếng, bước chân đi nhanh hơn, đuổi kịp bọn họ.
Lại lướt qua bọn họ.
Tiếng hoan hô cười nói của bốn người liền lặng lẽ đi.
Bên ngoài Kính Kiếm Các Đảo Huyền sơn, Trần Bình An đứng lên, dự tính quay về khách sạn Quán Tước.
Ngay sau khi hắn đứng dậy, phát hiện xa xa đi tới một đôi vợ chồng có vẻ ngoài nam nữ trung niên, ăn mặc thanh lịch, hai người tướng mạo bình thường, mặt mang ý cười, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nhìn về phía Kính Kiếm Các phía sau. Trần Bình An cúi đầu buộc chặt hồ lô rượu thật ra vẫn không uống, định rời đi.
VỊ phụ nhân kia ôn nhu cười nói: "Chúng ta lần đầu tiên tham quan Kính Kiếm Các, nghe nói nơi này rất lớn, có điều gì đặc biệt cần chú ý không?”
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trần Bình An dừng lại bước chân, hơi cân nhắc, gật gật đầu: "Bằng không ta dẫn mọi người đi tham quan một chút?”
Nam nữ nhìn nhau cười, sau đó đều gật đầu: "Tốt."
Trần Bình An thật ra có chút bất ngờ, khó mà gặp được người biết nói nhã ngôn đông Bảo Bình châu ở Đảo Huyền sơn, chỉ là đi xa như vậy rồi, hiểu được tăng không nói danh, đạo không nói thọ, gặp gỡ người xa lạ, lỗ mãng hỏi phương nào người, cũng không thỏa đáng giống vậy.
Trần Bình An dẫn theo đôi vợ chồng kia đi vào Kính Kiếm Các, nói lại với đôi vợ chồng nọ những gì Kim Túc đã nói với hắn, hơn nữa Trần Bình An từ nhỏ đã có trí nhớ tốt, mỗi một gian phòng phảng phẩm kiếm tiên cùng họa quyển của kiếm tiên, chỉ cần đã để tâm thì sẽ ghi nhớ rất kỹ, Trần Bình An có thể nói với đôi vợ chồng về tính danh, kiếm danh cùng lý lịch đại khái ngay từ đầu tiên.
Mang theo đôi vợ chồng đi du lãm, Trần Bình An cũng có thêm một ý niệm trong đầu, nghĩ nếu đã đưa kiếm rồi, vậy sẽ ở Đảo Huyền sơn thêm một khoảng đoạn thời gian, sẽ nhất nhất ghi chép lại những kiếm tiên cùng tiên kiếm có duyên nhìn thấy trong Kính Kiếm Các, sau này quay về trúc lâu Lạc Phách Sơn, khi nào nhàm chán thể lấy ra lật xem, tựa như những thẻ tre nhỏ có khắc những vân thơ hay, nhân thế đạo lý, thời điểm đem bọn nó đi phơi nắng dưới ánh mặt trời, cho dù chỉ nhìn từ xa, Trần Bình An sẽ cảm tháy phá lệ thoải mái, ám áp dào dạt, giống như ánh mặt trời không phải đang phơi nắng những thẻ tre nhỏ và văn tự trên đó, mà là phơi nắng ở trong lòng mình.
Khi trích sao lại, vừa vặn có thể luyện tự, cũng không biết giấy mực ở Đảo Huyền sơn có mắc lắm hay không.
Vị phụ nhân trẻ tuổi kia cười nói: “Trí nhớ của ngươi thực không tệ."
Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, toét miệng cười. Chút bản lãnh áy, ở trên núi, không coi là cái gì, chỉ nghĩ vị phu nhân này khẳng định là đang bắt chuyện khách khí mà thôi.
Trần Bình An lần này thật đúng là tự coi nhẹ mình, bởi vì đôi vợ chồng nhãn lực vô cùng tốt đã xác định, thời điểm mỗi lần Trần Bình An nhìn phía một thanh phảng phẩm kiếm tiên nào đó, trong lòng đã có định liệu trước, cái này gọi là ánh mắt chưa tới, tâm ý đã tới. Đây là một bình cảnh nổi tiếng của kiếm tu, quyết định độ cao cuối cùng của kiếm tu, là kiếm tu nho nhỏ bị phi kiếm giam giữ ngắn hạn bản tâm mà thôi, hay là đại đạo kiếm tiên khống chế ngàn vạn kiếm ý.
Đi qua hơn phân nửa số phòng, Trần Bình An vẫn là không nề hà phiền phức, đi theo vợ chồng nhìn xem cẩn thận, nói đại khái lịch sử của Kính Kiếm Các, kế tiếp đơn giản chính là dựa theo hứng thú, đi chọn lựa chiêm ngưỡng kiếm tiên hoặc là danh kiếm, nhưng mà phụ nhân ngẫu nhiên vẫn sẽ cùng Trần Bình An tán gấẫu vài câu, Trần Bình An cứ tiếp tục đi theo bọn họ.
Từ đầu tới đuôi, nam nhân kia đều không nói gì nhiều, chỉ là đột nhiên nói: "la đi tới phía trước chờ mọi người."
Phụ nhân gật gật đầu, lơ đễnh, tiếp tục cùng Trần Bình An nói chuyện phiếm. Trần Bình An tuy đã tới Kính Kiếm Các một chuyến, nhưng mà đối với Kiếm Khí Trường Thành, trừ những kiếm tiên danh thùy thiên cổ trên vách tường này, thật ra hầu như không có hiểu biết gì, ngược lại là vị phụ nhân mộ danh mà đến kia, biết rất rành rọt, nói ra rất nhiều truyền thuyết sự tích kiếm tiên, ví dụ như cái gì vị khai sơn lão tổ họ Đồng này, sở dĩ bội kiếm tên là "Tam Thi", cũng không phải là hắn thờ phụng Đạo giáo, mà là hắn từng độc thân tiến vào vùng bụng Yêu Tộc Thiên Hạ, dọc theo đường đi chém giết ba đầu đại yêu thượng ngũ cảnh, Đồng gia ở Kiếm Khí Irường Thành nhờ vậy quật khởi, sau lại người đảm nhiệm gia chủ Đồng gia nhiều đời hầu như đều từng tự tay chém giết đại yêu Ngọc Phác cảnh thậm chí là Tiên Nhân cảnh...
Vì đã nói tới Đồng gia, nên sau đó phụ nhân kích động dẫn theo Trần Bình An, đi tìm thanh phảng phẩm kiếm tiên tên là "Trúc khiếp", chủ nhân bội kiếm là một vị trung hưng chi tổ Đồng gia, lúc ấy Đồng gia vốn đã hương khói điêu linh, gia chủ bị một đại yêu gây trọng Thương đến chết, kiếm khí trong gia tộc xuất hiện tình cảnh thời kì giáp hạt, sau đó còn có một đồng gia Kim Đan cảnh kiếm tu tuổi còn trẻ, dứt khoát kiên quyết mang theo thanh tổ truyền "Cao Một Trượng", đi lên con đường chém yêu lão tổ đã đi qua kia, trong tình cảnh mọi người cũng không xem trọng người này, sau hai trăm năm, vị kiếm tu này một người một kiếm quay về Kiếm Khí Trường Thành, còn đeo trên lưng một trúc khiếp, chứa một đầu lâu của đại yêu mười ba cảnh, mà trước đó hắn đã đi lên đầu tường, dùng bội kiếm Cao Một Trượng đã gần như vỡ vụn, ở trên Kiếm Khí Trường Thành khắc lên chữ Đồng kia.
Từ đó về sau, người này đúc một cây bội kiếm mới, được gọi là Trúc Khiếp.
(trúc khiếp: rương hành lý bằng trúc)
Đồng gia từ đó về sau vẫn là một trong những dòng họ có phân lượng nhất ở Kiếm Khí Trường Thành.
Trải qua cuộc nói chuyện phiếm, sau khi phụ nhân biết được thiếu niên họ Trần, liền cười hỏi Trần Bình An chú ý tới thanh "Phi Lai Sơn” hay không.
Trần Bình An tươi cười ngại ngùng, có chút thẹn thùng, bởi vì chủ nhân thanh tiên kiếm có cái tên cổ quái này họ Trần cho nên Trần Bình An càng chú ý, nhớ rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận