Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1568 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (1)



Chương 1568 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (1)




Trước khi Thanh Hạp đảo bước vào thời kỳ cường thịnh, Hoàng Oanh đảo là một trong số ít các đảo có thể so bì với Thanh Hạp đảo, đương nhiên thanh thế bây giờ của nó tất nhiên là kém hơn rất nhiều so với Thanh Hạp đảo rồi.
Nguyên Viên thiếu đảo chủ của Cổ Minh đảo, biệt danh là Viên Viên, cha mẹ là một đôi đạo lữ tu sĩ của Cổ Minh đảo, hai vị đều là tu sĩ Kim Đan, nữ nhân họ Nguyên, nam nhân họ Viên, làm rể trong gia đình con theo họ mẹ. Mẫu thân của Nguyên Viên là một tồn tại mạnh mẽ ngang ngược khiến cho cả Lưu Chí Mậu cũng phải đau đầu, quan trọng là nghe nói địa vị của vị nữ tu này rất lớn, trước kia còn là ái thiếp của một vị kiếm tu Nguyên Anh của vương triều Chu Huỳnh.
Còn có Hoàng tử Hàn Tĩnh Linh của Thạch Hào quốc và Hoàng Hạc, con trai đại tướng quân.
Cố Xán, các thiếu gia ăn chơi trác tán như Phạm Ngạn, Tần Giác, Triều Triệt, Lữ Thải Tang, Nguyên Viên, Hàn Tĩnh Linh, Hoàng Hạc, lại cộng thêm vị đại sư tỷ Điền Hồ Quân không thích xuất đầu lộ diện nhưng lại xem Cố Xán như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ngoại trừ Điền Hồ Quân là do Cố Xán cố ý lôi theo, tám người còn lại đều tâm đầu ý hợp, nghe Cố Xán đề nghị xong thì không biết chộp đâu ra con gà trống lớn, uống máu ăn thề, kết thành huynh đệ, danh xưng là thập hùng kiệt Thư Giản hồ.
Không nói đến Thư Giản hồ, thật ra thì tám người còn lại đều thầm thắc mắc rằng vì sao rõ ràng có chín người nhưng lại tuyên bố với bên ngoài là thập hùng kiệt.
Lúc đó tiểu ma đầu chỉ đi chân trần giẫm lên trên cái ghế thứ hai, nhảy nhót trên đó rồi chỉ vào cái ghế còn trống, nhếch môi cười bảo giữ lại vị trí này.
Tuổi nhỏ Cố Xán này không lớn lắm thế nhưng từ sau khi đến Thư Giản hồ xong thì cũng cao lên như cây nấm mọc vậy, chỉ một năm mà cao lên quá chừng, đứa bé chỉ chừng mười tuổi giờ đã cao như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Có tin tức ngầm truyền ra rằng con giao long thích lấy Luyện Khí sĩ làm đồ ăn kia có thể chính là vật nuôi dưỡng cơ thể của tiểu ma đầu, trên Thanh Hạp đảo, lần ám sát gần đạt đến thành công duy nhất chính là thích khách liên tiếp vung đao chém vào sống lưng tiểu ma đầu. Nếu như là người phàm bình thường thì nhất định sẽ đi đời nhà ma ngay tại chỗ, cho dù có là Luyện Khí sĩ dưới ngũ cảnh thì đoán chừng không nằm trên giường dưỡng thương hai ba năm thì đừng mơ bước xuống, nhưng chỉ mất thời gian chưa đến nửa tháng mà tiểu ma đầu kia đã rời núi một lần nữa, lại bắt đầu ngồi trên đầu con giao long mà nó gọi là Tiểu Nê Thu kia vui vẻ ngắm nhìn Thư Giản hồ.
Ngày hôm đó, đứng trên lầu cao của Trì Thủy thành nhìn về phía Thư Giản hồ xa xa sẽ có thể thấy được một chiếc thuyền đang chầm chậm chèo tới, chiếc thuyền cũng cao cỡ tường thành Trì Thủy thành.
Bốn phía quanh thuyền lâu, ngoại trừ sóng nước do thân thuyền lướt nước tạo ra thì bên ngoài mặt hồ cách con thuyền hơn trăm trượng cũng nổi lên từng đợt sóng nhẹ lăn tăn khó mà phát hiện được.
Có người mang dáng vẻ thiếu niên, trên người mặc một bộ mãng bào màu xanh đen, ngồi trên lan can chỗ mũi thuyền với đôi chân trần, hai chân đung đưa qua lại, cách mỗi một khoảng thời gian sẽ khịt khịt mũi lại theo thói quen, giống như tuổi tác đã lớn rồi, dáng người cũng cao hơn, nhưng trên mặt vẫn chảy ra hai hàng nước mũi, đang cố muốn thu hai con rồng xanh trở về động phủ.
Phía sau nó có ba người đang đứng đó, đại sư tỷ Điền Hồ Quân, bây giờ nàng là người có quyền sinh sát trông coi Thanh Hạp đảo và hòn đảo phụ thuộc gần vạn người, đã có mấy phần khí thế và uy nghiêm giống như Đoạn giang chân quân, một trái một phải đang đứng đó chính là hai vị sư đệ Tần Giác và Triều Triệt của nàng.
Đứng sau nữa là một hàng mười mấy vị khai khâm tiểu nương dung mạo xinh đẹp, khí khái khác nhau, chỉ là đã đi ra ngoài du ngoạn rồi nên đã thay bộ y phục khác kín đáo vừa người hơn mà thôi.
Mà bốn phía dưới đáy hồ nước chỗ thuyền lâu.
Là "Tiểu Nê Thu" dài mấy trăm trượng.
Bên bờ bến đò đã bị thiếu thành chủ Phạm Ngạn chiếm lấy từ lâu, đuổi hết tất cả những người không liên quan đi. Thiếu đảo chủ Nguyên Viên của Cổ Minh đảo, Lữ Thải Tang, tiểu sư tổ trong miệng một đám tu sĩ tóc bạc trắng còn có hoàng tử Thạch Hào quốc đến nơi này tị nạn đã được nửa năm Hàn Tĩnh Linh đang đứng bên bờ vui vẻ trò chuyện, duy chỉ thiếu con trai nhà đại tướng quân Thạch Hào quốc Hoàng Hạc, hết cách rồi, nghe nói cha của Hoàng Hạc, người nắm trong tay sáu vạn quân tinh nhuệ phía đông nam Thạch Hào quốc vừa thọc một đao vào sau lưng hoàng đế Thạch Hào quốc, đầu nhập thiết kỵ Đại Ly, còn đang tính bồi dưỡng hoàng tử Hàn Tĩnh Linh làm tân đế, bận rộn lắm. Hoàng Hạc không rảnh rỗi được nên chỉ đành sai người gửi mật tín đến Trì Thủy thành, bảo người anh em Hàn Tĩnh Linh chờ tin tức tốt đi.
Hình dáng tường thành thành Trì Thủy càng lúc càng rõ ràng.
Điền Hồ Quân đi đến bên cạnh mạn thuyền, nhỏ giọng nói: “Thật sự muốn đổi đường vào thành, cố ý cho đám thích khách kia cơ hội à?”
Thiếu niên kia ôm hai tay trước ngực, nhếch miệng cười nói: “Không phải ngươi cho rằng ta thật sự đến nơi này để ăn cua đó chứ? Bà mẹ nó thứ đó ta ăn đến sắp ói luôn rồi, lúc ăn cũng phiền gần chết, lại còn không ngon bằng cua chiên dầu của dòng suối nhỏ quê ta, cắn một miếng là giòn tan một miếng, chẳng cần xài đũa luôn, ôi cái hương vị đó mới gọi là thơm ngon. Đám dế nhũi Thư Giản hồ các ngươi thì biết cái gì! Trong túi chỉ có mấy đồng tiền bẩn là đã đắc ý ghê gớm. Ngươi xem ta cần mang bạc theo bên người sao? Cần mang theo cả đám người hầu sao?”
Điền Hồ Quân cười cười: “Tiểu sư đệ là rồng trong biển người, đám người phàm chúng ta tất nhiên không bì kịp.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận