Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 500: Đợi Một Lát Xem Xem (3)

Quan Ế Nhiên cười đùa nói:
"Những chuyện thất đức như vậy mà ngươi cũng có thể làm ra được, coi chừng ta sẽ cưới cô em gái mà ngươi khen như tiên nữ kia, đến lúc đó ngày nào cũng gọi ngươi là tỷ phu. Ngu Sơn Phòng đá một cước vào mông Quan Ế Nhiên. Quan Ế Nhiên nhận một cước này, không tránh né. Hai người tiếp tục sánh vai nhau mà đi. Ngu Sơn Phòng đột nhiên thở dài:
"Chuyện này, lúc các huynh đệ lên đường ngươi nên nói với họ, cho dù là âm thầm nói cho bọn họ nghe cũng được."
Quan Ế Nhiên trầm mặc một lát, lắc đầu nói:
"Nói không nên lời."
Ngu Sơn Phòng ảm đạm gật đầu:
"Cũng đúng."
Quan Ế Nhiên đột nhiên cười nói:
"Một ngày nào đó khi ta chết trên chiến trường, thì mọi chuyện sẽ rõ, đến lúc đó tướng quân của chúng ta cũng được, ngươi cũng được, tốt xấu gì cũng có thể vỗ ngực nói chuyện với các kỵ binh khác.
"Ngu Sơn Phòng lắc đầu:
"Ngươi đừng chết."
Quan Ế Nhiên cũng lắc đầu, từ tốn nói:
"Chỉ bởi vì xuất thân tử đệ Quan thị Dực châu cao quý cho nên ta không thể chết? Đại Ly đâu có đạo lý nào như vậy."
Ngu Sơn Phòng cười nói:
"Ngươi hiểu nhầm rồi, ta chỉ cảm thấy năm đó tiểu tử ngươi đối đãi với cái người đồng lứa tên Dư Âm kia như thế nào, thì bây giờ ta cũng sẽ đối đãi với ngươi như vậy, sau này nếu ngươi làm quan lớn ở triều đường Đại Ly chúng ta, thì khi đó dù ngươi ở kinh thành thì cũng là dạng chó khoác áo người. Ngươi không còn mặc giáp trụ, mỗi ngày mặc quan bào, mà ta vẫn còn trong cảnh lăn lộn lưu lạc ở biên quân, không chừng đời này hai ta có phóng tám cái sào cũng chẳng tới gót, nhưng ta vẫn sẽ cảm thấy... Yên tâm, ừ, chính là cảm thấy khá yên tâm."
Quan Ế Nhiên gật gật đầu. Ngu Sơn Phòng hỏi với vẻ tò mò:
"Ta nghĩ mà thấy khó chịu, đám tử đệ to to nhỏ nhỏ các ngươi có vẻ như đều thích mai danh ẩn tích, sau đó lại làm một tên trinh sát biên quân không đáng chú ý tới?"
Quan Ế Nhiên cười nói:
"Ở hẻm Ý Trì và phố Trì Nhi, mỗi một người đều là đệ tử con nhà tướng có danh tiếng, ai nấy đều hi vọng rằng đời này mình có thể trở thành một lính trinh sát hàng thật giá thật. Bọn họ luôn hy vọng không dựa vào công lao tổ tông để lại, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, cắt đầu kẻ địch xuống, treo bên cạnh yên ngựa, sau này mặc kệ là vì nguyên nhân gì, khi về lại ngõ Ý Trì và phố Trì Nhi, cho dù là thanh niên có cha ông lăn lộn sống tệ hại nhất ở phố Trì Nhi, nếu đã từng làm lính trinh sát, sau đó đi trên đường lại gặp đám con cháu của các Thượng thư lão gia trong ngõ Ý Trì kia, một khi xảy ra xung đột, chỉ cần không phải là chuyện quá vô lý thì cứ đánh đối phương một trận, sau đó chẳng cần sợ liên lụy đến tổ tông và gia tộc, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, bắt đầu từ thế hệ của gia gia ta đến thế hệ của ta đều là như vậy."
Ngu Sơn Phòng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, nói:
"Như vậy cũng được sao?"
Quan Ế Nhiên giậm chân, mỉm cười nói:
"Cho nên thiết kỵ Đại Ly chúng ta mới có thể đặt chân tới nơi này."
Ngu Sơn Phòng nhỏ giọng hỏi:
"Ế Nhiên, ngươi nói xem có khi nào, một ngày nào đó trong tương lai ngươi trở thành con cháu đầu tiên của Quan thị ở quận Vân Tại lấy được cái danh võ tướng đẹp đẽ kia?"
Mượn câu may mắn của ngươi, mượn câu may mắn của ngươi."
Quan Ế Nhiên vội vàng cúi đầu cảm tạ, sau khi thẳng lưng lên thì lại nói với giọng trêu ghẹo:
"Không thể nào lấy được thụy hào quân thân quan tuần thú hay sao?"
Ngu Sơn Phòng vỗ vỗ bả vai Quan Ế Nhiên:
"Nếu như đã là con cháu Quan thị thì cần khiêm tốn một chút, khẩu khí phải nhỏ một chút, nếu không nói ra câu nào cũng khiến người ta thấy ghét như vậy thì sao này có thể lên cao được tới đâu? Không phải là ngày nào cũng phải cùng ta với các huynh đệ ngắm cô nương à?"
Quan Ế Nhiên vuốt vuốt cái cằm:
"Có lý, rất có lý."
. Đỉnh núi Tuệ Sơn. Kim Giáp thần nhân nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Cứ dây dưa mãi vậy, ta xem sau này ngươi còn lăn lộn thế nào được, vị đại tế tửu kia công việc bộn bề, có thể kéo dài giúp ngươi được bao lâu? Cho dù lúc trước hắn khâm phục tài ăn nói của ngươi thì bây giờ hảo cảm đối với ngươi cũng sắp bị hao hết sạch rồi."
Lão tú tài ngồi xếp bằng, hai tay xoa lỗ tai:
"Số phận đã định, cứ tùy hắn đi thôi."
Kim Giáp thần nhân chầm chậm nói:
"Dựa vào tin tức thì Tổ Sư đường Long Hổ sơn bên kia không ổn cho lắm. Sau khi bị người kia chém cho một kiếm, vị Hỏa Long chân nhân đến từ Bắc Câu Lô châu kia hình như giúp càng thêm rối. Lão tú tài cười nói:
"Sao ngươi biết được trong mắt người khác, chuyện xấu nhất không phải là kết quả mà vị đại thiên sư khác họ của Long Hổ sơn kia mong muốn?"
Vốn dĩ Kim Giáp thần nhân chỉ thuận miệng nhắc tới, đừng nói là một vị thiên sư khác họ, cho dù là đại thiên sư bản gia của Thiên Sư phủ Long Hổ sơn có làm gì thì đối với vị đại thần Tuệ sơn là hắn đây cũng đều không quan trọng hết. Chẳng qua ba vị học cung đại tế tửu phân thành ba mạch nho gia, lần lượt ở Bạch Trạch, vị người đọc sách đắc ý kia và lão tú tài bên này, ai cũng gặp phải trở ngại, hoặc là không không mà lùi, hoặc là chẳng thấy được mặt, cho dù là chủ thần của Tuệ sơn đại nhạc thì hắn cũng cảm thấy sầu lo vô cùng. Bởi vì chuyện này thật sự quá lớn, dính dáng đến đại thế căn bản của thiên hạ. Lão tú tài nói:
"Học sinh của ta tính ra thì ít hơn nhiều so với các chi văn mạch lớn còn lại, không còn cách nào, tính cách ta bắt bẻ, đâu ai bắt bẻ bằng..."
Kim Giáp thần nhân nói với vẻ cười nhạo:
"Chỉ nói nhảm kiểu này cho ta nghe thì có ý nghĩa gì?"
Lão tú tài gật đầu nói:
"Dù sao cũng có ý nghĩa hơn chuyện tự ta nói cho bản thân ta nghe."
Kim Giáp thần nhân ngậm miệng im ru. Lão tú tài thấy tên này không cãi nhau với mình thì có hơi thất vọng, đành phải tiếp tục nói:
"Lão đại, Thôi Sàm có tài nhất, thích để tâm chuyện vụn vặt, đây vốn là thái độ tốt nhất trong việc nghiên cứu học vấn, nhưng Thôi Sàm lại quá thông minh, hắn nhìn thế giới này bằng ánh mắt bi quan, từ lúc vừa bắt đầu thì đã như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận