Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1476 - Xuất Thành Và Lên Núi (1)



Chương 1476 - Xuất Thành Và Lên Núi (1)




Thư viên Sơn Nhai xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể không tiến hành điều tra tận gốc, mà mầm mống tai họa bắt đầu từ Triệu Thức – một vị được một vị phó sơn trưởng khác của thư viện mời về giảng dạy, thế nên Mao Tiểu Đông nói chuyện với vị phó sơn trưởng có xuất thân từ thế gia Đại Tùy đó, cuối cùng cả hai người cũng không vui vẻ gì rời đi, vị phó sơn trưởng đó cảm thấy Mao Tiểu Đông đang bài trừ người không cùng quan điểm với hắn, do đó mới hắt nước bẩn lên người hắn ta, tìm đủ mọi cách để bới lông tìm vết, la lối không làm nổi cái chức phó hiệu trưởng này nữa, cứ vậy ngồi lì trong thư phòng của nhà mình, dù thư viện áp dụng tư hình cũng được, hay kể cả Mao Tiểu Đông có khiến cho triều đình Đại Tùy bị tịch biên diệt tộc, hắn ta cũng chỉ biết chịu đựng, cuối cùng hét lớn một câu Mao Tiểu Đông ngươi ngậm máu phun người.
Thực ra Mao Tiểu Đông bị lão già cổ hủ đó chọc tức dữ dội, thế là thực sự thả chó cắn người, cử Thôi Đông Sơn ra trận.
Thôi Đông Sơn vui mừng hết nấc, nhảy chân sáo đi tìm người tâm sự, chưa tới nửa canh giờ sau, Thôi Đông Sơn đã vẫy đuôi chó chạy đến thư phòng của Mao Tiểu Đông tranh công, bảo rằng vị phó hiệu trưởng kia ổn rồi, vị Triệu Thức kia cũng xong cả rồi, đích thực chỉ là một hồi tai bay vạ gió mà thôi. Mao Tiểu Đông không yên tâm lắm, cứ cảm thấy ánh mắt của Thôi Đông Sơn giống như một con cáo già ăn vụng gà nhà hàng xóm vậy, không thể không nhắc nhở một câu, nước đi này ảnh hưởng đến sự an toàn của đám nhóc Lý Bảo Bình, Thôi Đông Sơn ngươi nếu có gan lấy chuyện công ra trả thù riêng, làm ra ba cái chuyện không đâu vào đâu kia… không đợi Mao Tiểu Đông nói hết, Thôi Đông Sơn đã đứng dậy vỗ ngực đảm bảo, tuyệt đối sẽ công tư phân minh.
Mao Tiểu Đông nửa tin nửa ngờ.
Sau đó Thôi Đông Sơn nghênh ngang bước ra khỏi thư viện, đeo lên lớp da mặt giả vừa mới trấn lột được từ kiếm tu Nguyên Anh, thêm vào đó chút thủ thuật che mắt, ngang nhiên bước vào thiết dịch quán mới của Đại Ly ở kinh thành, là nơi tiết sứ của Đại Ly hiện đang cư trú.
Mao Tiểu Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định xuống núi chứ không theo đuôi Thôi Đông Sơn.
Thiên tài địa bảo mà Trần Bình An hóa luyện văn đảm hoàng kim, cuối cùng lại thiếu mất hai thứ kia, vẫn phải thông qua những mối quan hệ cá nhân để nghĩ cách khác.
Vẫn phải đi tới Văn miếu Đại Tùy bên đó.
Có điều trước mắt còn phải xem động thái của vị hoàng đế Đại Tùy trước đã, đối với việc Thái Phong, Miêu Nhận có tham gia vào đám thích khách này, ông sẽ nổi trận lôi đình rồi đày bọn họ vào thiên lao, cho thư viên Sơn Nhai một lời giải thích thích đáng, hay là muốn đổi trắng thay đen, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không. Mao Tiểu Đông đối với việc này cũng rất đơn giản, nếu triều đình Đại Tùy muốn đối phó hàm hồ, thì cho dù thư viện đã xây dựng ở Đông Hoa Sơn đi chăng nữa thì thư viện Sơn Nhai vẫn sẽ dạy học như cũ, Mao Tiểu Đông tuyệt đối sẽ không dùng sự tồn vong của thư viện để uy hiếp Qua Dương Cao thị, nhưng Mao Tiểu Đông hắn cũng chẳng phải bô tát sống không biết giận, dưới ngay mí mắt hoàng đế ngươi, Mao Tiểu Đông ta lại bị năm tên thích khách cùng một vị kiếm tu Nguyên Anh xông vào thư viện giết người, thế thì kinh thành này chẳng khác gì căn nhà dột không nóc?
Bọn giặc cỏ và thổ phỉ thích vào là vào, thích ra là ra?
Vậy thì Mao Tiểu Đông không ngại cực xách thân tới văn miếu đâu, ngoài ra còn cả mấy nơi văn nhân tụ tập nữa, không từ thủ đoạn cẩn thận moi móc một phen, thậm chí việc Mao Tiểu Đông có cần lôi đồ đạc ra viết lên tường câu “Mao Tiểu Đông đã từng đến nơi đây” còn phải tuỳ tâm trạng, dù sao người không cần mặt mũi trước là Qua Dương Cao thị.
Thôi Đông Sơn không ở lại dịch quán quá lâu, rất nhanh thôi đã trở về thư viện.
Trần Bình An bận bịu thảo luận chuyện tu luyện vật bản mạng ở bên thư phòng của Mao Tiểu Đông, đặc biệt là chuyện “mượn dùng” văn vận của Đại Tuỳ, cần phải lên kế hoạch lại lần nữa. Lâm Thủ Nhất tới chỗ nhà đại nho Đổng Tĩnh xin chỉ dạy về vấn đề khó hiểu trong tu hành, đám nhóc Lý Bảo Bình, Lý Hoè bắt đầu tiếp tục lên lớp, Bùi Tiền bị Lý Bảo Bình kéo đi nghe giảng, bảo rằng phủ tử đồng ý rồi, cho phép Bùi Tiền ngồi bên cạnh nghe, trên miệng Bùi Tiền thì nói cảm ơn Bảo Bình tỷ tỷ, nhưng trong lòng lại đắng cay khó tả.
Chu Liễm lại tiếp tục một mình dạo chơi trong thư viện.
Thế nên lúc này trong viện chỉ còn lại Tạ Tạ và Thạch Nhu.
Lúc Thôi Đông Sơn cười híp mắt quay về viện tử, Tạ Tạ và Thạch Nhu đều ngửi thấy mùi gì đó không ổn, cứ cảm thấy sắp gặp phải tai ương.
Thanh phi kiếm Ly Hoả trong bụng Thạch Nhu đã bị Thôi Đông Sơn dùng mật pháp tách khỏi bộ thể xác tiên nhân, ban đầu Thạch Nhu cảm thấy giống như phụ nữ sinh con vậy thôi, cực kì khó khăn, nghi ngờ Thôi Đông Sơn có phải cố ý làm như vậy không, chỉ là Thạch Nhu không dám lên tiếng hỏi câu nào.
Thôi Đông Sơn đá giày ra, đi lên bậc thềm, nằm dài trên hành lang, giận dữ mắng: “Thông minh cũng có cái khổ của thông minh, mệt chết công tử nhà các ngươi rồi.”
Tạ Tạ và Thạch Nhu ngồi cách hành lang không xa, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thôi Đông Sơn ngồi dậy: “Hai ngươi đi lấy hai lọ cờ Thải Vân tử với bàn cờ của ta tới đây.”
Trong lòng Tạ Tạ chợt căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, cùng Thạch Nhu đi lấy hai hũ cờ vây với bàn cờ tới.
Sau khi Thôi Đông Sơn mở nắp hũ cờ vây ra, cầm lên một quân, hừ một hơi, cẩn thận vân vê nó, bỗng nhiên trợn lớn mắt, hai ngón tay quặt chặt Thải vân tử đại luyện mà thành từ “tích thuỷ” do bản thân lấy được từ Bạch Đế thành Lưu ly các, đưa lên cao, bóng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hai ngón tay nhẹ nhàng miết qua miết lại, không biết vì sao, không khí xung quanh viên Thải vân tử giữa ngón tay Thôi Đông Sơn dần mờ mờ hư áo, sương khói quây vần, thực sự xứng với danh xưng một đám mây thành Bạch Đế.
Thôi Đông Sơn quay đầu sang, nhìn chằm chằm Tạ Tạ.
Tạ Tạ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, viên Thải vân tử này, lẽ nào bị đám Lý Hoài, Bùi Tiền làm sứt mẻ gì rồi chăng?



Bạn cần đăng nhập để bình luận