Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1670: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (2)

Chương 1670: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (2)Chương 1670: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (2)
Hậu duệ Chân Long đối mặt với Lưu Lão Thành không hề sợ hãi chút nào, lại như là đứa trẻ không học bài, phạm sai lầm đang đối mặt với một vị phu tử đang chuẩn bị tính sổ, chờ cái thước đáp xuống lòng bàn tay của mình.
Trần Bình An không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm thẻ trúc kia: 'Quê hương của chúng ta có một câu tục ngữ thế này: "Ngó sen không qua được cầu, trúc không xuyên được qua mương”. Ngươi đã nghe bao giờ chưa?"
Thán Tuyết do dự một chút, nói khẽ: "Khi còn ở Ly Châu động thiên, ta vẫn chưa mở linh trí, lúc đến đảo Thanh Hạp mới bắt đầu thật sự có kí ức, về sau đến ở phủ Xuân Đình, đã nghe mẫu thân Cố Xán thuận miệng đề cập tới."
Cuối cùng Trần Bình An cũng ngẩng đầu, cười nói: "Tính tình rất giống Cố Xán, nhưng lại học được những lời này từ chỗ thẩm thẩm sao?"
Thán Tuyết giữ im lặng, lông mi nó khẽ run trông rất điềm đạm đáng yêu.
Trần Bình An nói: "Ở chỗ Cố Xán, ta đã hai lần hổ thẹn với lương tâm, còn về phần thẩm thẩm bên kia thì cũng coi như trả sạch rồi. Hiện tại chỉ còn lại ngươi, Tiểu Nê Thu."
Thán Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi đồng tử dựng đứng màu vàng kim nhìn chằm chằm vào vị tiên sinh đang ngồi sau án thư bên cạnh giá sách.
Sát khí trong phòng nặng đến mức ngoài cửa gió tuyết gào thét.
Bây giờ nó suy yếu không thôi, nhưng hắn đâu có chỗ nào tốt hơn? So với nó, hắn còn giống ma bệnh hơn!
Một khi liên quan đến đại đạo và sinh tử, nó sẽ không có một chút mơ hồ nào, ở bên ngoài, nó thậm chí có thể đi theo Trân Bình An làm tùy tùng, ngoan ngoãn phục tùng, coi hắn như nửa chủ nhân của mình mà đối đãi, đối với hắn tôn kính có thừa.
Còn nó với Cố Xán cũng không phải là trời sinh hợp ý, đại đạo phù hợp.
Trần Bình An ho khan một cái, cổ tay rung lên, đặt một sợi dây thừng màu vàng kim lên bàn, chế giễu nói: "Làm sao, định hù dọa ta à? Không bằng nhìn xem đồng loại của ngươi thế nào rồi?"
Thán Tuyết liếc nhìn thấu căn nguyên của sợi dây thừng màu vàng kim kia, lập tức như sắp nứt cả tim gan.
Dã tu còn lại ở hồ Thư Giản, không nói đến loại đại tu sĩ Nguyên Anh như Lưu Chí Mậu, ngay cả những Kim Đan Địa Tiên như Du Cối, khi nhìn thấy món pháp bảo này, bọn họ nhất định sẽ không sợ hãi như nó.
Trần Bình đặt đao khắc trong tay xuống, cầm Phược Yêu Tác luyện chế từ râu của lão giao long Nguyên Anh nơi Giao Long câu kia, đứng dậy khỏi bàn đọc sách, chậm rãi đi về phía nó: "Dĩ nhiên không phải ta tự tay giết lão giao long Nguyên Anh này, thậm chí Phược Yêu Tác cũng là do người khác mời bằng hữu giúp ta luyện chế ở Đảo Huyền Sơn. Kẻ giết lão giao long là một vị đại kiếm tiên, còn vị nhờ người luyện chế lại là một vị đại kiếm tiên khác. Lão giao long tọa trấn tiểu thiên địa, sắp đưa thân vào Ngọc Phác cảnh đã có kết cục như vậy. Cố Xán có thể không biết, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết, đối với ngươi, hồ Thư Giản quá nhỏ, sẽ chỉ càng ngày càng nhỏ thôi sao?”
Trân Bình An đứng trước mặt nó: "Ngươi giúp Cố Xán giết kẻ này, giết người kia, giết đến hưng phấn, giết đến vui vẻ thoải mái, rốt cuộc là có mưu đồ gì? Đương nhiên, hai người các ngươi đại đạo vui buồn tương quan, bề ngoài, ngươi sẽ không hại Cố Xán, chỉ là ngươi thuận theo bản tâm, suốt ngày làm xằng làm bậy bên ngoài. Ngươi không phải là kẻ đần độn chỉ muốn trợ giúp Cố Xán đứng vững gót chân, lại trợ giúp Lưu Chí Mậu và đảo Thanh Hạp, chiếm đoạt cả tòa hồ Thư Giản. Đến lúc đó để ngươi có thể ăn hết nửa giang sơn hồ Thư Giản, đánh cược một trận, mạo hiểm đưa thân vào Ngọc Phác cảnh lập thân gốc rễ sao?"
Một tay Trần Bình An cầm dây trói yêu, duỗi một ngón tay ra đâm mạnh vào trán nó: "Bát lớn bao nhiêu thì đựng bấy nhiêu cơm, chút đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu? Ngươi thật sự không sợ ăn no vỡ bụng à?”
Mặt mũi nó tràn đầy vẻ giận dữ, toàn thân run rẩy, rất muốn rất muốn giơ vuốt ra móc sống trái tim của con ma bệnh ốm yếu trước mắt mình này. Nhưng nó không dám.
Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là thanh binh khí bán tiên bây giờ đang bị treo trên vách tường.
Mà không phải tình cảm hay là tình đồng hương gì cả.
Thậm chí sâu trong nội tâm, nó phát giác được một tia khí tức cổ quái trời sinh ép thắng ở trên người Trần Bình An.
Lúc đầu, nó đã nghĩ rằng cơ duyên đại đạo năm đó là tình cờ.
Về sau nó mới giật mình nhận ra rằng không chỉ là như thế.
Bởi vì liên quan đến nhãn giới và tuổi tác, nên đối với việc này, nó kém xa so với đồng loại. Vị tổ sư khai sơn phủ Tử Dương, Hoàng Đình quốc là Ngô Ý, Ngô Ý kia là Kim Đan Địa Tiên nên mới có thể xem thấu một chút chân tướng, đó là trên người Trần Bình An có nhân quả chém giết giao long quấn quanh. Còn về phần vì sao lại nặng nề như thế, Ngô Ý cũng không biết, nghĩ mãi mà không rõ. Người duy nhất có khả năng đoán được đại khái là phụ thân nó, lão giao long mười ngàn tuổi, phó sơn trưởng của thư viện Lâm Lộc Phi Vân Sơn, chỉ tiếc hắn sẽ không nói rõ với nữ nhỉ này.
Trần Bình An chọc đầu nó hết lần này đến lần khác: "Ngay cả việc làm sao để làm một người xấu thông minh cũng không biết, ngươi thật sự cho rằng mình có thể sống được bao lâu? Ngươi đến Kiếm Khí Trường Thành nhìn thử, mỗi trăm năm một trận chiến, phải chết bao nhiêu kiếm tu Địa Tiên? Ngươi được chứng kiến kiếm Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết chưa? Ngươi đã từng thấy A Lương bị một quyền của Đạo Lão Nhị đánh về Hạo Nhiên thiên hạ, sau đó trả lại một quyền đánh Đạo Lão Nhị về Thanh Minh thiên hạ chưa? Ngươi đã thấy cảnh tượng kiếm tu đã san bằng Giao Long câu chỉ bằng một kiếm chưa? Ngươi đã từng thấy Đỗ Mậu đệ nhất tu sĩ Phi Thăng cảnh Đồng Diệp châu đã thân tử đạo tiêu như thế nào chưa?"
Trần Bình An thu tay lại, ho khan không ngừng, khàn khàn nói: "Ngươi chỉ từng thấy một Lưu Lão Thành Ngọc Phác cảnh suýt chết thôi."
Nó thẹn quá hoá giận, nghiến răng nghiến lợi.
Sát ý bên trong đôi đồng tử vàng kim càng lúc càng mãnh liệt, nó không hề có ý định che giấu điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận