Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 944: Chia Tay (1)

Chương 944: Chia Tay (1)Chương 944: Chia Tay (1)
Chương 944: Chia Tay (1)
Lục Đài lúc ấy chỉ chỉ bên kia cửa viện, nói dán tắm Bảo Tháp Trần Yêu phù lên rồi, ngoài cửa là giang hồ, trong cửa đã là sơn thượng.
Khiến Trần Bình An nói muốn uống rượu.
Sau đó Phi Ưng bảo náo nhiệt hẳn lên, náo nhiệt còn có nhân khí, so với trước đó kiểu không khí an tường gần như tĩnh mịch nặng nè, lúc này Phi Ưng bảo rõ ràng càng làm cho người ta an tâm hơn.
Bởi vì hai vị cao nhân ngoại hương đến Phi Ưng bảo này, không phải loại đại hiệp du lịch bốn phương mà Phi Ưng bảo quen thuộc, hoặc là tông sư đại danh đỉnh đỉnh, mà là thần thần đạo đạo, so với Hà lão phu tử đã đủ cổ quái, còn càng làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm hơn.
Vị nam tử trung niên do bảo chủ thịnh tình mời đến kia, dắt bạch mã đi giữa phố lớn ngõ nhỏ Phi Ưng bảo, hai sườn yên ngựa treo hai bó lớn cành cây tùng bách, mỗi lần người ngựa dừng bước, nam tử cầm trong tay phát trần sẽ đốt cháy một nhánh cây, cũng không thấy hắn sử dụng đá lấy lửa, hai ngón tay chà chà một cái, nhánh cây tùng bách sẽ bốc cháy lên, nổi lên từng trận mùi thơm ngát, lượn lờ lên không. Dân chúng Phi Ưng bảo tụm vào quan sát từ xa, trong đó có vài lão giả tóc bạc có chút hiểu biết về lão hoàng lịch, bắt đầu khoe khoang học vấn của mình, nói cái này gọi là Đình liệu, là một môn thuật pháp tiên gia khó lường, có thể trừ tà khư ué, bởi vì tùng là đứng đầu vạn mộc, được vinh dự là Thập bát công, tương đương với Quốc Công gia triều đình, bách thụ lại là Hầu gia gần với tùng mộc, nhất là một vài tùng bách nơi danh sơn đại nhạc, rất hiển quý, cho nên thiêu đốt tùng bách, phối hợp khẩu quyết tiên gia, có thế thông thần.
So với nam tử cao lớn sở hữu phát trần bạch mã, một vị lão nhân lôi thôi khác có vẻ tục khí hơn, nhìn bề ngoài không thể so được với nhau, thủ đoạn cũng lộ ra vẻ quê mùa thô thiền, cho nên dân chúng Phi Ưng bảo chạy tới giúp vui học hỏi kiến thức, thật sự không nhiều lắm. Thân phận lão nhân nghe nói là sử phụ của đạo nhân trẻ tuổi Hoàng Thượng, là một đạo sĩ cư sơn, là bạn bè trên giang hồ của lão bảo chủ, lần này lão nhân gia ở trên núi bám tay tính toán, đoán chắc Phi Ưng bảo gặp nạn, mới xuống núi tới đây giúp đỡ cầu phúc tiêu tai.
Lão nhân lôi thôi lại không mặc đạo bào trên người, cũng không vẽ bùa đạp cương, chỉ là kêu người ta bắt bảy tám con gà trống, lần lượt treo tại đại môn, cửa từ đường, giếng nước, sân dạy võ các nơi của Phi Ưng bảo, sau đó suốt ngày nhìn chằm chằm những con gà trống cồ này, bên hông treo một gói to chứa đầy gạo nếp, còn có một bình nước sạch, nước trong bình phục vụ những con gà trống này, không phải là nước giếng Phi Ưng bảo hằng ngày dùng để uống, mà là nước sơn tuyền do đệ tử Hoàng Thượng từ rừng sâu xa xa lấy về.
Trần Bình An và Lục Đài mỗi người đi một ngả, Lục Đài thích xem người được gọi là Thái Bình Sơn tiên sư giả thần giả quỷ kia, Trần Bình An thì đi quan sát thủ pháp của lão nhân, người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Trần Bình An thuộc dạng ở giữa hai người, tuy không hiểu rõ lắm hành vi sâu xa này của lão đạo nhân, nhưng mà có thể xác định mỗi chỗ sau khi treo gà trống lên, âm phong sát khí sẽ nhạt bớt vài phần, giống như hai quân đối chọi một bên tránh đi mũi nhọn, chẳng qua loại bức lui này, cũng không có thương vong, kẻ trốn đang âm thầm tích lũy khí thế mà thôi.
Thời điểm lão nhân cho gà trống ăn gạo nép và nước sạch, từ sắc mặt đây lo lắng của ông có thể nhận thấy, lão đạo nhân cũng nhìn ra manh mối, tâm trạng cũng không thoải mái.
Về phần vị nam tử cằm phát trần rêu rao khắp nơi kia, thần sắc tự đắc, như là trong nháy mắt muốn biến tất cả tai họa nơi đây hóa thành tro bụi.
Huynh muội Hoàn Thường Hoàn Thục, phụ trách mở đường cho người này.
Đào Tà Dương sắc mặt tái nhợt, thường xuyên ho khan, chỉ cùng Hoàng Thượng đi theo sau lão đạo nhân.
Lục Đài vẫn chưa nói rõ hai người đạo hạnh cao thấp, chỉ nói nam tử kia khẳng định không phải là cái gì Đồng Diệp Châu Thái Bình Sơn Luyện khí sĩ, và lão nhân lôi thôi là vị đạo nhân sơn cư danh xứng với thực, chỉ quan tâm chú ý tìm tòi học đạo, nhân trí tự an, ở gần sơn thủy.
Thái Bình Sơn là đại tông môn số một trung bộ Đồng Diệp Châu, so vớ Phù Kê tông chỉ mạnh không kém hơn, chỉ là lánh đời đến gần như mức độ chán đời, cực ít có tu sĩ xuống núi ra ngoài, là nội ngoại đan pháp tập đại thành giả (1), Lục Đài ở trung thổ thần châu còn có nghe thấy, chỉ là trên thế gian danh khí xa xa không bằng hai tông Đồng Diệp, Ngọc Khuê tông.
(1) Tập đại thành giả: thuật ngữ Nho gia dùng để chỉ thánh nhân, ban đầu được dùng để nói về Khổng Tử nhưng về sau dùng để chỉ một người xuất sắc, uyên bác về một lĩnh vực nào đó.
Hai ngày yên lặng tường hòa đã trôi qua.
Cho dù là dân chúng Phi Ưng bảo ở nơi phố phường hạng lộng, cũng đã nhận ra sắc trời khác thường. Thời điểm bình minh lẽ ra phải là mặt trời mọc lên ở phương đông, bầu trời trên đỉnh đầu Phi Ưng bảo lại là mây đen quay cuồng, tằng tầng lớp lớp, như là vật còn sống đang giương nanh múa vuốt Phi Ưng bảo, ép tới nỗi mọi người trong lòng nặng trịch, lão quản sự Hà Nhai đảm nhiệm tiên sinh dạy học dặn dò, hôm nay học thục không cần đi học, muốn bọn trẻ chạy nhanh về nhà, để cho đám trĩ đồng học vỡ lòng hoan hô một trận, trên đường trở về, kết bạn thành đàn, chỉ trỏ đối với mây đen này, nói cái này giống một con rết, nói cái kia giống một con trâu, cuối cùng nhìn tháy mây đen giếng như qương mặt dữ tợn của một cô gái, khiến bọn nhỏ sợ tới mức nhất thời bỏ chạy tán loạn, chạy nhanh vào trong nhà.
Trần Bình An ở trong sân luyện tập quyền thung, sớm phát hiện thiên tượng biến hoá kỳ lạ, Lục Đài ngồi ở bên cạnh bàn ghế đá yên lặng bắm đốt tay thôi diễn, thần sắc tự nhiên.
Thời điểm ban ngày lẽ ra phải là mặt trời treo cao chiếu sáng lại u tối như đêm khuya, ánh mặt trời thực sự không thể chiếu tới một góc của Phi Ưng bảo.
Trần Bình An lại nghe thấy bên ngoài ngõ nhỏ có tiếng Cười vui âm trầm. bay tới bay đi.
Trần Bình An dừng lại quyền thung, chạy tới mở cửa ra, xoay người ngắng đầu lên thấy, tám Trấn yêu phù chất liệu bình thường, theo sự đổi thay trong những ngày này, phù đảm ẩn chứa linh khí cũng đang không ngừng trôi đi, đã trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, một lá bùa nguyên bản màu vàng mới tinh, nhìn như là câu đối xuân đã dán hơn nửa năm, phai màu nghiêm trọng, cực kỳ nhăn nhúm, còn có máy chỗ bị thâm thấu khối mực màu đen, khó trách đám âm vật quỷ mị kia dám can đảm hiện thân khiêu khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận