Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1036: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th

Chương 1036: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại ThChương 1036: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th
Chương 1036: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Thiếu Một Núi (3)
Trong sát na đó, Định Anh tâm tư trong suốt, nhân tâm đại định.
Một kiếm lui, hai kiếm lui, kiếm kiếm đều phải lui, Đinh Anh rốt cục phải lui đến nơi nào? Còn làm sao so thủ đoạn với lão thiên gia? !
Cứ coi như tên Trích Tiên Nhân Trần Bình An trước mắt này chính là lão thiên gia, đánh chết người trước mắt, rồi đánh chết tên càng lớn kia, thiên địa liền sáng tỏ, trời và người sẽ có cách cục mới!
Không bằng dứt khoát để Định Anh ta tới làm lão thiên gia? Ì
Đinh Anh thống khoái cười lớn, hai tay ngắt quyết, thần hồn xuất du, là âm thần du thiên hạ giữa ban ngày.
Âm thần này một tay chắp sau lưng, một tay vươn ra, lấy bàn tay che đỉnh đầu, giọng nói không lớn, lại văng vắng trong đầu Đinh Anh: "Nếu ta tiêu tán nhân gian, Định Anh có thể càng mạnh hay không?”
Đây đương nhiên là lâm bảm với chính mình.
Đinh Anh chưa lên tiếng, chỉ là có một ý niệm giống như đang cười nhạo trong tâm đầu: "Tu vi thế nào, ta không làm chủ được, quy củ vẫn phải tuân. Không cần nói nhảm, dù là hồn phách tan biến, Đinh Anh ta chỉ còn mỗi nhục thân, thì sao chứ? Nên thế nào thì là thế đó."
Khoảnh khắc sau, Trần Bình An tay cầm trường kiếm, nhẹ nhàng rớt đất, thần sắc có chút lúng túng.
Thì ra đánh ra một kiếm này, hơi chân khí thuần túy của Trần Bình An vốn đã ở thế đường cùng, chỉ cố để nỗ lực duy trì, nhưng kiếm này "ý tứ" quá lớn, khí lực Trần Bình An lại quá nhỏ, cho nên không thể nhắc lên, cuối cùng kết cục thành là tiếng sắm to tiếng mưa nhỏ.
Đến cả loại người một khi đánh lên thì mặc kệ hết thảy, không quản trời không quản đắt như Trần Bình An cũng cảm thấy thẹn đỏ mặt.
Âm thần vốn có chủ đích sẽ bị một kiếm đánh tan, nay chỉ có bàn tay và cánh tay là biến mắt, nghi hoặc nhìn lại, lặng lẽ lùi ra sau máy bước, trở lại thân thể Định Anh.
Song phương ngầm mặc định sẽ ngừng chiến trong khoảnh khắc.
Trần Bình An cần lấy một hơi mới. Đinh Anh lại là cần phải vỗ an thần hồn.
Chính trong nháy mắt này, tâm tính Trần Bình An và Đinh Anh đều "đại định", như thuyền thả neo trong nước.
Lão đạo nhân bên miệng giếng đi tới trên đầu thành, cười cười, làm ra một quyết định.
Tông sư trên đầu thành, dù là Trích Tiên Nhân thực lực được bảo lưu hoàn chỉnh như Chu Phì đều không phát giác được sự tồn tại của lão đạo nhân.
Chỉ riêng Phàn Hoàn Nhĩ tâm có linh tê liếc nhìn bên kia một cái, nhưng cũng không phát hiện, nhanh chóng thu hồi tầm nhìn.
Du Chân Ý nhìn quanh bến phía, đành chịu nói: "Tu hành tiên pháp, cần trọng hành sự, vốn cho là ít nhất có thể cùng Đinh Anh đánh một trận, chẳng ngờ còn xa xa không bằng, phương thiên địa này rốt cục chỉ Định Anh mới là sủng nhị, người tu đạo chẳng lẽ mãi không có ngày ra mặt?”
Chu Phì tám tắc lấy làm kỳ lại: "Đinh lão ma là muốn độc chiếm võ vận đây mà. Là Đinh Anh đột nhiên nghĩ thông điều gì, giành được sự thừa nhận từ phương thiên địa này? Không đến nỗi chứ, mấy người chúng ta đều đang sống sờ sờ, Đinh Anh sao có thể giành được vận khí lớn như vậy. Nơi đây lại không phải Lư thị vương triều ở Bảo Bình châu, hoàng đế điên rồi, mắt thấy quốc tộ khó tiếp diễn, dứt khoát lén dồn một nửa võ vận cả nước cho con trai..."
Chu Phì lải nhải cằn nhẳn, trong lòng mừng trộm, dù sao xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Lục Phảng hỏi: "Sao ngươi biết rõ chuyện ở Bảo Bình châu thế?"
Chu Phi cười nói: "Dù sao lão tử cũng là gia chủ Khương thị, làm sao có thể hoàn hoàn toàn toàn không quản chuyện Hạo Nhiên thiên ha. thường xuyên sẽ có người báo mộng cho ta.”
Lục Phảng nghi hoặc nói: "Vậy cũng được?"
"Tiêu tiền a."
Chu Phì có chút tiếc rẻ, thở hỗn hến nói: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng tính cái rắm, một năm một mộng của ta mới gọi là khiến người núi vàng núi bạc cũng sụp."
Nơi xa, Du Chân Ý nhíu mày, mũ hoa sen màu bạc trong tay run lầy bẩy, cánh hoa đột nhiên mở ra, trong đó có một mạt ánh sáng xanh đen, giãy thoát trói buộc, chợt lóe mà trôi, lướt đi về hướng nam thành.
Lúc này trời đất cũng xuất lực.
Bốn phương tám hướng đều có quang thải hư vô mờ mịt tuôn về phía Đinh Anh.
Đinh Anh nhắm mắt ngưng thần, tiếp nhận phần võ vận thiên địa mênh mông cuồn cuộn này.
Bộ pháp bảo Kim Lễ trên thân Trần Bình An đột nhiên phiêu đãng, không còn là trường bào trắng như tuyết mà khôi phục màu vàng óng vốn có.
Chẳng những thế, phi kiếm Mùng Một trong hồ lô dưỡng kiếm giữa eo cũng xông ra.
Nơi xa phi kiếm Mười Lăm bay vút mà tới. Trần Bình An đứng ở đỉnh sườn núi, tay cầm trường kiếm, kiếm khí chảy xuôi cánh tay, Mùng Một và Mười Lăm quanh quần bốn phía, bạn cũ gặp lại, hai vị tiểu tổ tông tính tình vốn không hợp nhau lắm này nhảy nhót như chưa từng được nhảy nhót bao giờ.
Tay áo Kim Lễ phát phới, Trần Bình An bỗng nhiên nắm chặt Trường Khí, tay áo theo đó chắn đãng, phần phật vang dậy.
Trần Bình An cùng Đinh Anh, trên núi dưới núi.
Mỗi người đăng cao một bước, đi tới đỉnh phong mới tinh, bất luận tu vi hay tâm cảnh. hai bên đều như thế. Định Anh mở tròng mắt ra, liếc nhìn bầu rượu giữa eo Trần Bình An, cười lớn nói: "Đại chiến qua rồi, rượu này ta uống thay ngươi."
Trần Bình An vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm giữa eo, tỏ ý có bản lãnh thì tới mà lấy.
Đại chiến tái khởi.
Lần này, không dây dưa ở cự ly hai cánh tay mà chợt gần chợt xa, trong phương viên một dặm toàn là kiếm khí dồi dào và cương khí hồn hậu.
Song phương một đường đánh tới Cổ Ngưu Sơn, cát bay đá chạy, từ chân núi lên tới đỉnh núi. Đinh Anh bị một kiếm của Trần Bình An bổ từ đỉnh núi xuống chân núi.
Kiếm thứ hai của Trần Bình An lại bị Đinh Anh tuốt đất mà lên, một quyền đánh về đỉnh núi.
Định Anh chậm rãi đăng cao, tiện tay ra quyền, quyền cương tựa như cánh tay thần linh thân cao trăm trượng, liên tục vung tay nện lên Cổ Ngưu Sơn.
Trần Bình An một kiếm phá hủy hết thảy.
Định Anh có được võ vận thiên địa, lần nữa âm thần xuất khiếu, biến thành một pho kim thân pháp tướng cao hơn cả Cổ Ngưu Sơn, hai nắm tay liên tục đám đánh Cổ Ngưu Sơn.
Trần Bình An vốn nên đổi sang Vân Chưng Đại Trạch thức để lấy cứng đối cứng, nhưng mà sau khi tay nắm Trường Khí rồi thì không có ý định đổi quyền pháp nữa. Dù cho người và kiếm đều bị kim thân âm thần kia nện cho lún vào trong Cổ Ngưu Sơn, hắn vẫn chấp ý lấy kiếm đối địch, bụi đất Cổ Ngưu Sơn sớm đã che khuất bầu trời, không ngừng có cự thạch lăn lộn, sơn thể bị Đinh Anh đánh cho trượt xuống, cuốn theo vô số cỏ cây và đất đá trôi.
Cổ Ngưu Sơn cao ngất bị đánh cho dần dẫn hạ tháp.
Bộ kim bào trên đỉnh núi lại một mực sừng sững không ngã.
Chân nhân Định Anh ởi lên đỉnh núi, bụi đá tung bay, trời đát tối sầm.
Thừa lúc Trần Bình An ra kiếm ngăn một chưởng áp đỉnh của âm thần, đánh nát toàn bộ bàn tay pháp tướng, kim quang nứt vụn tứ tung, Cổ Ngưu Sơn như đỗ xuống một trận mưa to vàng rực.
Đinh Anh thẳng tắp chạy tới, một quyền nện trúng trán Trần Bình An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận