Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1484 - Luyện Chế (6)



Chương 1484 - Luyện Chế (6)




Đổng Tĩnh bình tĩnh lại, đang định nói lý với tên này, sao đó lôi thư viện Mao sơn chủ ra uy hiếp người này mấy câu, không ngờ Thôi Đông Sơn đã buông hai tay, cái đầu chướng mắt kia cuối cùng đã biến mất.
Đổng Tĩnh hừ một tiếng lạnh lùng.
Kết quả Thôi Đông Sơn lại nhảy lên, cánh tay bám trên bệ cửa sổ, cười ha ha nói: “Ta lại đến rồi.”
Đổng Tĩnh tức giận quát: “Thôi Đông Sơn, tên tu sĩ Nguyên Anh nhà ngươi, làm cái trò này có thấy chán không hả?”
Thôi Đông Sơn nói một cách hiển nhiên: “Ta sắp chán chết rồi mới đến chỗ ông tìm người nói chuyện, nếu không ta đến làm gì.”
Đổng Tĩnh đứng dậy: “Đánh một trận không?”
Thôi Đông Sơn lắc đầu: “Quân tử động khẩu bất động thủ.”
Đổng Tĩnh tức đến mức sải bước đi ra.
Người tu hành lôi pháp, nhất là địa tiên, có mấy ai mát tính.
Mũi chân Thôi Đông Sơn chạm trên tường, bay ra phía sau, phất tay từ biệt.
Lâm Thủ Nhất chỉ biết cười khổ.
Đổng Tĩnh đứng bên cửa sổ, sau khi chắc chắn Thôi Đông Sơn đã đi xa thì vẫn đợi rất lâu mới quay lại.
Thật ra Thôi Đông Sơn không tiếp tục dây dưa, nghênh ngang đến mấy học đường và mấy học xá, nhìn thấy Lý Hòe đang ngủ gà ngủ gật trong lớp, Thôi Đông Sơn thưởng cho tên nhãi con này mấy cái cốc đầu, thấy một cô gái trẻ hào phiệt Đại Tùy đang yên tĩnh bất động trong dòng sông thời gian, hắn ta ngồi trên bàn học trước mặt nàng, thay đổi cho nàng kiểu tóc mà hắn thấy hợp với khí chất của nàng hơn, nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp ở phòng học xá đang xem lén một quyển tài tử gia nhân thì lấy bút mực, xóa đi toàn bộ chỗ miêu tả xấu hổ đặc sắc nhất trên quyển sách…
Do đó có thể thấy, quả thật Thôi Đông Sơn đang rất buồn chán.
Dạo tới dạo lui, cuối cùng Thôi Đông Sơn liếc nhìn cảnh sắc đỉnh núi Đông Hoa sơn rồi quay lại tiểu viện của mình, ngủ một giấc trong hành lang.
Thạch Nhu đang “mặc” một chiếc bộ da tiên nhân để lại, có thể đi lại tự nhiên.
Tạ Tạ mất đi Khốn long đinh cuối cùng giam cầm tu vi mình, muốn đi lại cũng khá khó khăn, nhưng vẫn có thể ngồi trên bậc thang cảm nhận sự huyền diệu của dòng sông thời gian.
Thôi Đông Sơn cử động cơ thể không chút động tĩnh, đứng bật người dậy, dọa Tạ Tạ và Thạch Nhu giật mình.
Đột nhiên Thôi Đông Sơn nhớ lại thiếu nữ tên Lý Liễu mấy năm trước, ở bên cổng thư viện từng làm động tác tay đe dọa mình.
Thiếu nữ nhìn như không hiểu sự đời, không biết trời cao đất dày.
Thôi Đông Sơn ngã ra sau, bùm một tiếng, miệng hư hư ha ha, lần lượt tung quyền, chậc chậc nói: “Cộng chủ giang hồ, thảo nào tâm cao hơn trời.”
Thôi Đông Sơn nhắm mắt ngủ.
Dường như Tạ Tạ và Thạch Nhu cùng lúc quay đầu nhìn đỉnh núi Đông Hoa sơn.
Dòng sông thời gian bên kia không biết tại sao dường như đã nhuộm một lớp màu vàng kim hùng vĩ.
Chỉ là trong nháy mắt Thạch Nhu quay đầu nhanh chóng liếc nhìn Thôi Đông sơn.
Hôm đó sau khi Trần Bình An nói câu ‘nghĩ lại đi’, rõ ràng nàng nhìn thấy Thôi Đông Sơn đưa lưng về phía Trần Bình An, mặt đầy nước mắt.
Rõ ràng Thôi Đông sơn đã ngủ say, nhưng lại búng tay một cái.
Lập tức bụng Thạch như như sấm vang, cảm giác đã mấy trăm năm chừng từng có.
Thôi Đông Sơn quay đầu, cười tủm tỉm nhắc nhở: “Đừng làm trong viện của ta, mau tìm nhà vệ sinh đi, nếu không một là ngươi làm ta ngộp chết, hai là ta đánh chết người!”
Thạch Nhu căm uất muốn chết, chạy nhanh như bay.
Thôi Đông Sơn không ngừng lăn lộn ở hành lang, ngoài miệng thì nói: “Tạ Tạ, ngươi đi đâu mà tìm được công tử lau hành lang giúp người, đúng không?”
Tạ Tạ chỉ hùa theo: “Tạ Tạ cảm ơn công tử.”
Thôi Đông Sơn nằm sấp trên hành lang với tư thể bơi lội, từ một đầu bơi đến đầu còn lại, sau đó chuyển người làm lại lần nữa, hát ngâm nga liên tục: “Cóc không uống nước, năm thái bình ôi năm thái bình…”

Thư viện đã thành tiểu thiên địa được Thánh nhân tọa trấn, đỉnh đông Hoa Sơn lại có động thiên khác.
Sau khi Mao Tiểu Đông vận chuyển đại thần thông, khí tượng đỉnh núi không ngờ là mùa thu.
Cuối thu khí sảng.
Trần Bình An ngồi giữa hướng tây, trước người đặt một cái lò kim quỹ - ngũ sắc, lấy thủy phủ “quạt gió” nuôi dưỡng linh khí, lấy một ngụm chân khí võ phu thuần túy để "châm lửa", thúc đẩy trong lò đan nổi lên một ngọn chân hỏa cháy hừng hực.
Đan lô bỗng nhiên toả ra ánh sáng chói lọi, như một mặt trời nắng gắt.
Văn đản màu vàng lơ lửng ở phía trên đan lô, chậm rãi hạ xuống.
Trần Bình An cũng không xa lạ gì chuyện này, làm từng bước một, phát triển từ pháp quyết luyện vật mà đạo tiên nhân kia ghi lại trong bia cầu mưa chôn trước miếu Thủy Thần Mai Hà, điều khiển một bình kim sa lớn chừng bàn tay tưới vào trong lò đan, thế lửa càng thêm mãnh liệt, chiếu rọi màu đỏ tươi lên khuôn mặt Trần Bình An, nhất là cặp mắt trong suốt từng trải lại càng trở nên thanh tú. Đôi tay từng vô số lần nung gốm kéo phôi không có chút run rẩy nào, tâm sáng như gương, lại giống như một chiếc giếng cổ không hề dao động.
Văn đảm màu vàng bị “mổ ra” từ ngực Thành Hoàng giaTrầm Ôn đang xoau chầm chậm bên trong lò đan, phập phồng lên xuống.
Đã có hương hỏa được thiện nam tín nữ của Thải Y quốc tiếp nối mấy trăm năm, còn có văn thần Trầm Ôn chết đi cũng để lại một luồng Hạo nhiên chính khí không tiêu tan, còn có con dấu được đại thiên sư Long Hổ sơn tự tay khắc mang theo đã lâu, thần tính linh quang được nuôi dưỡng thành lấm ta lấm tấm, như những ngôi sao trải khắp trời đêm.
Trong phần đông thiên tài địa bảo, ở Bảo Bình châu, luyện hóa khó nhất là di vật bội đao nằm trong miếu Quan Công Võ Thánh ở kinh thành quốc gia nào đó và cái sừng trâu ngàn năm dài nửa trượng kia.
Tâm trạng của Trần Bình An bình tĩnh, chỉ để ý đi từng bước vững chắc, không có sai lầm, lấy tiên quyết "Vạn vật đều có thể luyện" để chậm rãi luyện hóa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận