Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1178: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (3

Chương 1178: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (3Chương 1178: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (3
Chương 1178: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (3) Trước khi gặp được chủ nhân, hắn cảm thấy mình là bá chủ một phương, chiếm hồ làm vương, dẫn theo một đám binh tôm tướng cua tanh hôi làm thổ hoàng đé, rất là uy phong. Đén sau chủ nhân chỉ điểm máy câu, hắn mới có tạo hóa sau này, đi đến Mai Hà nơi thời cổ từng là một dòng thủy vực thông liền với biển lớn, là lộ tuyến Giao Long tất phải qua, quả nhiên cảnh giới tăng mạnh, nếu không phải bị nương môn thủy thần Mai Hà ngăn ở khúc sông ngoài Bích Du Phủ và miếu Thủy thần, vì mạng sống hèn mọn của một ít phàm phu tục tử mà chết sống không cho hắn qua đường, lúc này hắn sớm đã có cảnh giới Kim Đan, nếu tiến vào biển lớn, còn có thế lên tới Nguyên Anh!
Vốn tưởng nếu nương môn kia nguyện ý để hắn thuận lợi đi trọn vẹn Mai Hà, song phương xem như kết thành một mối đại thiện duyên, tương lai hắn chứng đại đạo, không quản hắn tính tình lương bạc, trời sinh thô bạo thế nào, phần tình hương hỏa này hắn tắt phải tìm cơ hội đền lại, bằng không Thiên Đạo tuần hoàn, trên đường tu hành ngày sau liền sẽ xuất hiện đủ loại nhấp nhô. Hắn đánh vỡ đầu đều nghĩ không thông, tại sao nương môn kia quyết tâm muốn ngăn trở đại đạo của hắn, chẳng lẽ chỉ là bởi mình hại tính mạng những phàm tục phu tử kia, vậy có buồn cười quá không? Hắn tin chắc trong chuyện này tất có tin tức không muốn người khác biết, nói không chừng đám nam nữ đã thành thức ăn trong bụng hắn vừa khéo có quan hệ sâu xa nào đó với miếu Thủy thần, thế nên nàng mới nỗi giận lôi đình, liên tục làm mua bán hụt vốn, quyết không chết không ngớt cùng hắn.
Song phương nhiều năm đánh sống đánh chết, hắn biết rõ Thủy Thần Nương Nương Mai Hà bản thân tu vị không cao, chỉ là đồ vật nàng luyện hóa rất nhiều, phẩm tướng quá tốt, cường hành dựa vào binh khí vô cùng tận, sít sao ép trên đầu hắn. Đến sau càng là chẳng biết từ đâu giành được hai đại cơ duyên, kim thân bị phá tổn lúc trước chẳng những được khôi phục, hơn nữa phẩm trật kim thân trực tiếp được thăng bậc rất nhiều, sau đó chỉ trong một đêm Bích Du Phủ thủy vận hưng thịnh, thành một tòa động phủ thần tiên linh khí dạt dào!
Thứ Vương Kỳ muốn chính là môn khẩu quyết luyện khí "trực chỉ đại đạo" kia.
Năm xưa chủ nhân từng chính miệng nói với hai người một quân tử, một thủy yêu bọn họ, rằng đó là căn bản đại đạo của vị tiên nhân thượng cổ nào đó, hơn nữa hạo nhiên chính đại, cũng thích hợp cho nho sĩ tu hành.
Như thế, đồng nghĩa với người dương thọ sắp hết như Vương Kỳ một khi được tiên quyết, tu hành thành công, chẳng những có thể sống lâu, thậm chí nói không chừng có hy vọng đi tranh thử chức danh phó sơn chủ thư viện.
Qua nhiều năm vây rồi. Vương Kỳ có thể nói luôn vừa cứng vừa mềm với Bích Du Phủ, hắn mặc cho Hà yêu họa loạn Mai Hà, thậm chí dìm ngập Bích Du Phủ, đánh hỏng kim thân miếu Thủy thần. Vương Kỳ hi vọng làm thế Thủy Thần Nương Nương sẽ biết tốt xấu, xin cầu viện từ triều đình Đại Tuyền, thậm chí có một lần Vương Kỳ chuyên trình rời khỏi kinh đô, đi "du lịch" thần miếu Mai Hà, cố ý tiết lộ một chút thần thông quân tử, nhưng chẳng ngờ Thủy Thần Nương Nương lại nhìn mà không tháy! Càng không tố khổ với hắn nửa câu.
Về sau Vương Kỳ lại thi ân huệ lớn bằng trời, kiệt lực yêu cầu hoàng đề Đại Tuyền Lưu thị thăng Bích Du Phủ thành cung, chính là hi vọng Thủy Thần Nương Nương niệm ân tình, chủ động giao ra khối bia đá cầu mưa, thứ khắc khẩu quyết tiên nhân mà chỉ có nàng mới ngộ ra chân ý.
Thủy thần Mai Hà vẫn cứ thờ ơ, thậm chí tuyên bố phải muốn có thư tịch thánh hiền của vị Văn thánh kia đặt trong từ miếu, cùng hưởng hương hỏa, bằng không thà rằng giữ lấy tắm biển rách Bích Du Phủ.
Thủy Thần Nương Nương này mẹ nó đúng là loại đầu óc không biết chứa gì ngoài nước |ã.
Miếu hoang không thái bình.
Thái Bình sơn không thái bình.
Bên bờ sông lớn nổi danh nhát Trung Thổ thần châu hiện nay cũng không thái bình.
Có hai vị nam nữ từ xa đến đây, nữ tử thân mặc cung trang gắm vóc, tuy mũ che mặt lấp dung nhan, nhưng chỉ nhìn dáng người và phong tình thì biết hẳn là họa thủy.
Nam tử vóc người dong dỏng, nét mặt gầy gò, thân khoác một chiếc áo lông cừu trắng như tuyết. giữa eo treo môt chiếc hồ lô rượu màu đỏ thắm.
Nếu Trần Bình An và tiểu đồng áo xanh, nữ đồng váy hồng ở chỗ này, sẽ phát hiện chính là đôi chủ bộc năm đó từng gặp ở sạn đạo vách núi trong đêm mưa tuyết tại biên cảnh Hoàng Đình quốc và Đại Ly.
Nữ tử cung trang tên là Thanh Anh.
Lần nọ sau khi chia tay cùng ba người Trần Bình An, trong hạp cốc, nữ tử hiện ra chân thân Bạch Hò, thể hình lớn như núi, ở trước mặt nàng nam tử chỉ như hạt gạo nhỏ bé, nhưng hắn chỉ thản nhiên hô lên tên nàng. nữ tử vốn có tám cái đuôi đã đứt mắt một cái.
Nàng xưng hô nam tử là "Bạch lão gia".
Lúc này nam tử ngắng đầu nhìn lên, trong tầng mây có tòa Bạch Đề thành, vị Ma đạo kiêu hùng, thành chủ Bạch Đế thành, người được công nhận là thiên hạ đệ nhất kỳ thủ giơ lên một cột cờ, trái có "Phụng Nhiêu thiên hạ kỳ tiên", đến nay không người có thể khiến vị thành chủ kia hạ cờ, bá khí biết bao.
Nam tử mỉm cười nói: "Đáng tiếc không còn tòa Lưu Ly lâu."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Nữ tử cung trang ôn nhu nói: "Lão gia, nghe nói gã yêu thích mặc đạo bào màu hồng phán kia rất là ngưỡng mộ ngài."
Nam tử ngoảnh mặt làm ngơ, thu hồi tầm nhìn, mỉm cười nói: "Thành chủ không cần ra thành, ta chỉ tạt qua mà thôi."
Nữ tử cung trang tâm tình tung trào, cảm thấy được thơm lây!
Người có thể khiến người trong Bạch Đề thành tự thân rời khỏi Bạch Đề thành, ngàn năm qua, chỉ có một người!
Cũng chỉ có vị đệ tử Văn thánh kia mà thôi.
Bạch lão giả chúng ta lại cứ vậy thản nhiên cự tuyệt! Nam tử chậm rãi đi dọc bên bờ sông, khẽ than thở một tiếng, nói với nàng: "Ngươi rời đi một lát.”
Tâm tình nữ tử cung trang thoáng trầm xuống, không dám hỏi dò, lập tức lướt đi.
Nam tử đứng nguyên chỗ cũ.
Một lão giả nho sam sắc mặt trang nghiêm xuất hiện ở bên người nam tử, thở dài hành lễ, cung kính nói: "Lễ Ký học cung Lữ Tỳ, bái kiến Bạch lão gia."
Nam tử mặt không biểu tình.
Lữ Tỳ.
Đại tế tửu Lễ Ký học cung, một trong tam đại học cung Nho gia ở Hao Nhiên thiên hai Một vị Thánh nhân Nho gia, tượng thần được dựng ở văn miếu.
Vị Nho thánh gần như tam bắt hủ ấy lại cung cần hành lễ với nam tử vừa từ Bảo Bình châu đi tới Trung thổ thần châu.
Lữ Tỳ nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Thật sự là quá khó xử, chuyện muốn thương lượng quá lớn.
Nam tử thon dài thích người khác xưng hô "Bạch lão gia" lẫm bẩm nói: "Năm đó ta nói tên thật của toàn bộ đại yêu thế gian cho vị tiểu phu tử kia, giúp hắn chú tạo chín đại đỉnh ở chín ngọn núi lớn trên thế gian, hi vọng song phương sống chung bình an vô sự."
"Sau đó, vạn yêu thiên hạ ở ấn, tránh vào rừng núi, lánh đời không ra, mới có Nhân tộc các ngươi leo núi tu đạo, mới có thần tiên trên núi. Mới có phong cảnh tốt đẹp rực rỡ ở phương thiên địa này."
"Năm đó tiểu phu tử kia vừa vặn được công đức Nhân đạo, thề thốt nói với ta, tiên sinh lấy lễ đối đãi thương sinh, Nho gia ta tất thay mặt thiên hạ lấy lễ đối đãi tiên sinh."
Nói tới đây, nam tử quay đầu mắt nhìn đại tế tửu học cung, khóe miêng nhướng lên. nói: "Hai chữ tiên sinh hiện nay ngược lại gần như bị Nho gia các ngươi độc chiếm, ha ha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận