Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1243: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1243: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1243: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1243: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (2)
Cần phải biết kiếm khí mà Tả Hữu luyện kiếm có từ đâu.
Đầu tiên nhất chính là đến từ trong sách, đến từ vô số vách núi khắc đá, từ trong vô số bia văn bản dập.
Để hắn luyện kiếm được thuận lợi, năm xưa Tiểu Tè đã từng cùng hắn đi qua vô số núi sông.
Tả Hữu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn xa xa về phương hướng Trung Thổ Thần Châu. Hắn thu hồi tầm mắt, phát hiện bên cạnh thiếu nữ, còn có một thiếu niên tư chất tiên thiên kiếm phôi đang đứng, ánh mắt sắc bén hơn nữa quật cường, nhìn chằm chằm về phía mình, cho dù bị kiếm khí của mình thiêu đốt con mắt, vẫn không muốn quay đầu.
Tả Hữu liếc nơi nào đó của núi tổ sư,"Đỗ Mậu, ta biết ngươi muốn làm cái gì, ngươi cứ việc thử đi, ta chờ ngươi là được chứ gì."
Sau đó, Tả Hữu tiện tay bổ ra một kiếm, lại bổ ra một cánh cửa nơi vách chắn đại trận phía Sau, xoay người đi ra.
Tả Hữu lơ lửng ở trên không trung vùng biên cảnh lãnh địa Đòng Diệp tông, nhắm mắt dưỡng thần, khi mặt trời mọc lên ở phương đông, hắn liền bắt đầu lấy kiếm khí kiếm ý tinh thuần nhát, đánh nát một số khí vận sơn thủy đã hóa thành vật thể thực nào đó, ví dụ như đỉnh núi, khúc sông nào đó, cây to che trời có hy vọng trở thành tỉnh mị nào đó, tòa lương đình trần áp âm sát khí, vật áp thắng chôn dưới đất nào đó.
Linh khí số ít tản mạn khắp nơi, tiết ra ngoài, nhìn chung coi như như tổn hại không nhiều.
Trên thực tế hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Sơn thủy khí vân rất chú trong tàng phong tụ thủy, tàng ở nơi nào, tụ ở chỗ nào, đều phải chú ý. Vô cùng khí số vặn loạn, ai dám thu bừa vào trong túi? Phúc họa bắt định.
Tên kiếm tu này chặn ở cửa nhà người ta, như lão nông xới đất, bắt đầu đào chân tường Đồng Diệp tông.
Bởi vì là trên đường biên cảnh, khó tránh khỏi có từng luồng linh khí, nước phù sa chảy vào ruộng người ngoài, khởi điểm Đồng Diệp tông căn bản không dám có ai ra mặt, thu nạp linh khí mang về tông môn.
Về sau Đồng Diệp tông thật sư tiếc tiền mớ linh khí này. phái một vị lão tu sĩ Kim Đan cảnh khẳng khái chịu chết, cầm pháp bảo đi thu giữ linh khí.
Nào ngờ tên kiếm tu kia nhìn cũng không thèm nhìn một "Kim Đan nho nhỏ”, chỉ ngừng ở trên mặt sông của một dòng sông lớn, nước sông dưới chân thai nghén ra những luồng linh khí rất nhỏ, nháy mắt tan vỡ.
Lại có một vị tu sĩ Kim Đan to gan lướt ra khỏi ngọn núi, xa xa đi theo phía sau kiếm tu kia cách máy chục dặm, thật cẩn thận tụ lại linh khí xung quanh, tận lực thả vào lại trong nước sông, giúp đỡ chải sợi, củng cố mạch lạc thủy vận.
Sau mười ngày. giữa kiếm tu cùng các tu sĩ Địa tiên sứt đầu mẻ trán kia của Đồng Diệp Châu coi như tường an vô sự, việc ai người ấy làm.
Lại thêm mười ngày, tông môn bỏ lệnh cắm, bắt đầu có một số tu sĩ trung ngũ cảnh dưới Kim Đan lén lút tới gần tên kiếm tu kia, cách lộ trình ba năm mười dặm vân vân, tâm tình khác nhau, cực kỳ phức tạp.
Lại qua mười ngày nữa, ngay cả rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi hạ ngũ cảnh, cũng bắt đầu chạy tới giúp vui, chiêm ngưỡng” người này.
Mà vị kiếm tu tên là "Tả Hữu" kia. trừ ngẫu nhiên nhìn về phía đỉnh núi tổ sư một cái, chưa bao giờ để ý tới đám tu sĩ Đồng Diệp tông đó.
Tiết Đại Hàn đã qua, cách năm mới không xa nữa.
Phố phường dưới núi có câu tục ngữ, cuối năm khó sống vẫn phải sống.
Đệ tử Đồng Diệp tông đã ở châu này diễu võ dương oai vô số năm, mới biết được thì ra sư môn nhà mình cũng có thể gặp nạn.
Sau đó có một ngày, Đồng Diệp tông trăm phương ngàn kế bố trí một trận mai phục chém giết, vận dụng hai vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh và gần mười vị Địa tiên.
Tả Hữu một kiếm phá tan.
Sau đó thay đổi tuyến đường, lại đi đến lân cận ngọn núi tổ sư một chuyến, nơi đây có một ngọn núi phong cắm lễ ra sẽ tặng cho vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh tương lai nào đó để làm phủ đệ thần tiên, từ đỉnh núi đến chân núi, hắn một kiếm bổ toác ra một khe núi thật lớn.
Tiêu sái đi xa.
Từ đó về sau tiếp tục chặn cửa đào chân tường.
Gây ra động tính lớn như vậy, thiên hạ không có bức tường không lọt gió, sơn môn chữ tông cùng Nguyên Anh Địa tiên của Đồng Diệp Châu đều sớm biết, chỉ là thư viện chưa ra mặt ngăn trở thì chưa ai dám chấp nhận rủi ro tới xem kịch vui.
Trừ một người.
Khương Thượng Chân tu sĩ Ngọc Phác cảnh của Ngọc Khuê Tông, vật bản mạng của gia chủ Khương thị là một cái lá liễu.
Người này trước tiên cúi đầu xin lỗi một tiếng hẳn hoi nghiêm túc với Tả Hữu, sau đó cau mày nhìn nửa ngày, sau đó bỗng nhiên phát ra tiếng cười vang rung trời.
Khi hắn chạy tới phương bắc và quay về phía nam, hai lần ngự phong đi xa, cố ý đi thật chậm, nghênh ngang, hai tay áo bay bay.
Kết quả thiếu chút nữa bị Tả Hữu một kiếm chém thành hai nửa.
Chỉ là lúc chật vật bỏ chạy, Khương Thượng Chân vẫn cất tiếng cười vui vẻ đến cực điểm.
Có một ngày, có thiếu nữ rụt rè đứng ở nơi xa, run giọng dò hỏi: "Vì sao ngươi phải vô duyên vô cớ phá hỏng khí vận sư môn ta?"
Hôm nay Tả Hữu ở Đồng Diệp tông xem như đã quen mặt rồi, một ít đệ tử Đồng Diệp tông tự cho là hắn không nghe thấy khe khẽ nói nhỏ, thực ra hắn nghe thấy rất rõ ràng, cho nên Tả Hữu sau khi nghĩ một chút, trả lời: "Tên bại gia tử như vậy, sao có thể là lão tổ trung hưng, ta thấy là lão tổ diệt môn thì có, cho nên lúc trước ngươi không nên sinh Đỗ Mậu ra."
Thiếu nữ thanh tú vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.
Thiếu niên đi chung với thiếu nữ này, cũng là niềm hy vọng mang lại tương lai cường thịnh ngàn năm cho Đồng Diệp tông, so với bạn cùng lứa tuổi yếu đuôi, thiếu niên tính khí bộc lộ sự sắc bén, lưng đeo một thanh trường kiếm lão tổ Đỗ Mậu tự tay ban cho, mắt đầy hận ý, Sớm muộn sẽ có một ngày ngươi chết dưới kiếm của ta!"
Tả Hữu cười cười "Nếu đã như vậy, ta sẽ nhập gia tùy tục.”
Tông chủ Đồng Diệp tông, kiếm tu áo bào tím thương thế chưa hoàn toàn khỏi hẳn từ trên trời hạ xuống, đứng chắn phía trước đôi thiếu niên thiếu nữ kia, bảo vệ bọn họ ở phía sau, hắn lại cát tiếng xin lỗi Tả Hữu: "Trẻ con nói năng không suy nghĩ, khẩn cầu kiếm tiên đừng để bụng."
Tả Hữu ngồi xếp bằng ở trên vách núi một đỉnh núi, nói: "Nghe nói Đồng Diệp tông các ngươi, trước nay thích một lời không hơp thì ném phi kiếm đập pháp bảo, đánh không lại thì tự báo danh hiệu, trở về đỉnh núi lại kêu khổ vài tiếng với trưởng bối, cuối cùng rằm rằm xuống núi đi chém người. Có phải bộ dạng này hay không?”
Kiếm tu áo bào tím cười khổ không nói gì.
Tả Hữu cười nói: "Có phải trong lòng đang nghĩ Đúng thì sao hả? phải không?"
Kiếm tu áo bào tím thay đổi hẳn sắc mặt, hung hăng tát một cái vào trên mặt thiếu niên, cả giận nói: "Quỳ xuống dập đầu, nhận lỗi với kiếm tiên! Dập đầu đến khi nào kiếm tiên hài lòng mới thôi!" Khóe miệng thiếu niên chảy ra tơ máu,"Chết cũng không dập đầu!"
Tả Hữu mỉm cười nói: "Đối với những kiếm phôi tiên thiên mắt cao hơn đỉnh này, ta thật sự không có hứng thú dạy bọn hắn thành người biết phân rõ phải trái. Con mắt dạy là lỗi của cha, dạy không nghiêm là do sư phụ không đúng, ngươi thân là trưởng bối, ăn thêm của ta một kiếm là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận