Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1249: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1249: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1249: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1249: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (8)
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Chu Liễm đã chuyên cái ghế tới ngồi dưới mái hiên để đọc sách, thân là người số một Ngẫu Hoa phúc địa năm đó, hắn vẫn phải có chút nhãn lực.
Tùy Hữu Biên thì khoanh tay đứng ở bên kia cửa.
Sau khi nghe được lời của Trần Bình An về chuyện "nợ tiền", Tùy Hữu Biên hừ lạnh một tiếng, trở về phòng mình.
Chu Liễm cười hề hè, tiếp tục đọc sách.
Lô Bạch Tượng cáo từ rời đi, đứng dậy sau đó ôm quyền nói: "Ta đã được lãnh giáo rồi."
Trần Bình An khoát tay, cười nói: "Ngươi từ bỏ đi."
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Bằng không ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa? Ngày mai thử chút, dạy Bùi Tiền Kiếm Khí Thập Bát Đình kia?
Nhưng Trần Bình An lại có chút do dự.
Cần thận nghĩ một chút, vẫn phải quan sát thêm chút nữa đi. Trong khách trọ nhỏ không biết tên kia, vị lão nhân người vùng khác tự xưng thế ngoại cao nhân kia, sau khi tắm rửa thay quần áo thì ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn.
Lấy ra một đống lớn tranh cuộn, có hai mươi ba bức.
Còn có bát lớn bát nhỏ nước nông sâu không đồng nhát.
Mặt khác còn có cả đống lớn đồ vật lộn xôn.
Đều là đồ vật chịu tải thần thông "hoa trong gương, trăng trong nước” của môn phái tiên gia trên núi.
Nếu Trần Bình An ở đây, sẽ phát hiện cái bát nước đêm gió tuyết năm đó tiểu đồng áo xanh cần thận bưng ra, sau đó chảy nước miếng, quan sát phong tư thần tiên của tiên tử Tô Giá ngự kiếm.
Thiết nghĩ nếu tiểu đồng áo xanh gặp vị lão nhân này, nhắm chừng thực sự phải khóc lóc kính xưng là lão tổ tông.
Trên thực tế, tiểu đồng áo xanh tự mình đặt biệt hiệu là Ngự Giang Tiểu Lang Quân kia vẫn chịu ảnh hưởng từ vị tiền bối nào đó, vị tiền bối đó có biệt hiệu "Ngọc Diện Tiểu Lang Quân”, cùng hào khách không biết tên trên núi tự xưng "Nhất Xích Thương”, là hai vị thủ lĩnh trong "ngọn núi này" của bọn họ, tuyệt đối là loại lão tiền bối có thê gánh vác, đức cao vọng trọng! Hai vị lão nhân gia này, hào khí can vân, lần đầu tiên giao thủ, là vì tranh chấp Chính Dương sơn Tô Giá, và Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông cực ít xuất đầu lộ diện, rốt cuộc ai mới là tiên tử đứng đầu Bảo Bình Châu, Ngọc Diện Tiểu Lang Quân nói là Tô Giá, tiên khí nhân khí đều đủ, Hạ Tiểu Lương đẹp thì đẹp, thiếu chút hương vị con người, ngược lại không tận thiện tận mỹ. Nhất Xích Thương phẫn nộ phản bác, sau đó hai bên bắt đầu đập tiền Tiểu Thử vào trong "bát nước trắng", chỉ vì nói một câu, phản bác đối phương môt câu. Tiền Tuyết Hoa sau khi được tiều luyện, cũng có thể ném vào trong các loại đồ vật hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là linh khí không đủ, không thể truyền lời nói.
Sau đó sẽ trở thành sơn thủy linh khí chỗ đỉnh núi của các tiên tử, nhưng đừng xem nhẹ những đồng tiền Tuyết Hoa này, tích tiểu thành đại, thật sự có một số núi, bởi vì tiên tử xinh đẹp, hơn nữa giỏi lôi kéo hào khách, khiến sơn thủy linh khí tăng vọt.
Về phần một đồng tiền Tiểu Thử thì đủ để giúp người đập tiền nói được một hai câu.
Nhát Xích Thương và Ngoc Diện Tiểu Lang Quân trong trận cãi nhau đó, đều tự đập bảy tám mươi đồng tiền Tiểu Thử! Điều đó có nghĩa là mỗi người đều tự lấy ra bảy tám đồng tiền Cốc Vũ!
Chiến một trận thành danh.
Không biết có bao nhiêu tiên tử môn phái nhỏ hy vọng hai vị lão thần tiên, có thể "đại giá quang lâm hàn xá", vung tiền như rác vì các nàng.
Chỉ là Nhất Xích Thương bình thường không nói nhiều, chỉ là yên lặng ném tiền, trái lại Ngọc Diện Tiểu Lang Quân thì tùy tiện, thích nhất sau khi đập tiền lớn giọng nói chuyện, rất thích loai tiên tử làm nũng nhiệt tình nịnh nọt đó.
Lão nhân nhìn mặt bàn hồi lâu, cuối cùng chọn trúng một bức hoạ cuộn tròn, sau khi mở ra, chờ một lát liền có sương mù sơn thủy bốc lên tràn ngập ra, rất nhanh sau đó xuất hiện một căn phòng trang trí thanh lịch, có một vị tiên tử trẻ tuổi ôm tỳ bà thong thả đi ra, phía sau có một vị thị nữ khuôn mặt cứng đờ yên lặng ởi theo, cuối cùng ngoan ngoãn đứng ở góc.
Tiên tử sau khi đánh một khúc tỳ bà, không có tiếng của ai vang vọng căn phòng.
Cái này có nghĩa là không có hào khách nào nện xuống một đồng tiền Tiểu Thử. hoăc là nên rồi mà chưa nói chuyện, nhưng khả năng sau cực nhỏ.
Tiên tử miễn cưỡng cười vui, nói vài lời khô khốc, xét cho cùng cô không phải nữ tử lầu xanh phố phường thế tục, hơn nữa vừa mới bị sự môn yêu cầu làm loại hoạt động này, vẫn còn bó tay bó chân.
Ngay lúc này, có người đột nhiên cười hỏi: "Tiểu Lang Quân, có đó không?”
Hầu như nháy mắt liền có người lạnh lùng nói: “Không có."
Tiên tử kinh hỉ vạn phần, vội vàng đứng dậy, hướng về phía trước hành lễ vạn phúc,"Bái kiến hai vị tiền bối thần tiên Tiểu Phi Thăng và Võ Thập Cảnh."
Đây là biệt hiệu của Nhát Xích Thương và Ngọc Diện Tiểu Lang Quân...
Tiên tử ổn định lại tâm tình kích động khi câu được hai con cá lớn, ngồi về vị trí ban đầu muốn dụng tâm đánh một khúc tỳ bà, khao hai vị đại kim chủ bắt đầu đập tiền đặc biệt kinh thế hãi tục.
Khóe mắt cô thoáng nhìn tỳ nữ như khúc gỗ kia, ánh mắt lạnh lùng, lại mỉm cười nói: "Thạch Tiểu, còn không mau nói lời cảm tạ với hai vị lão thần tiên?" Tỳ nữ kia liền chào vạn phúc.
Đợi tiên nữ đánh xong một khúc, lão nhân ở khách trọ mới ném vào một đồng tiền Tiểu Thử, hỏi: "Tiểu Lang Quân, ta đến Lão Long thành, sẽ tìm ngươi sau, hai chúng ta uống vài chén."
Tiểu Lang Quân trả lời, tương đối đơn giản rõ ràng nói đúng chỗ hiểm yếu: "Cút."
Lão nhân lại ném tiền Tiểu Thử,"Ngươi sao lại như vậy? Là ta tới nhà bái phỏng, ngươi cũng không cần dời ổ, lại không chậm trễ máy ngày thời gian của ngươi."
Tiểu Lang Quân: "Không rảnh."
Lão nhân cuống lên,"Đừng thế, cũng phải có thời gian ăn bữa cơm chứ?”
Tiểu Lang Quân,"Không."
Lão nhân ở khách sạn tức giận nói: "Võ Thập Cảnh! Ngươi một tên luyện khí sĩ, ngươi thực cho rằng mình là cao thủ võ đạo cảnh giới thứ mười à?"
Tiểu Lang Quân: "Ngươi không phải cũng tên Tiểu Phi Thăng, sao ngươi không lên trời ïa đái đi? Nếu ngươi có bản lãnh này, chắc chắn ta sẽ ở đỉnh núi há to mồm hứng láy."
Lão nhân ở khách trọ bắt đầu chuyển đổi sách lược: "Tiểu Lang Quân, ngươi là một vị hảo hán anh hùng khí khái cỡ nào, ngươi nhẫn tâm để ta vạn dặm xa xôi tay không một chuyến?"
Tiểu Lang Quân trằm mặc một lát, lão nhân khẩn trương chờ đợi đáp án, cuối cùng Tiểu Lang Quân thản nhiên nói: "Vậy lăn tới đây đi."
Lão nhân ở khách trọ là bất chấp mát mặt xấu hỗ ở trước mặt tiên tử, vui vẻ nói: "Tạ ơn tạ ơn. Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Sau này đến ngoài sơn môn bang phái ngươi, ta đánh ám hiệu cho ngươi nha.”
Tiểu Lang Quân: "Câm miêng." Lão nhân rất vui vẻ,"Tuân lệnh! Để sau gặp mặt, hai huynh đệ chúng ta từ từ nói chuyện."
Nếu đệ tử Ngọc Khuê Tông môn phái tiên gia lớn thứ hai Đòng Diệp Châu ở bên cạnh, nhìn thấy một mặt nịnh nọt không biết xấu hổ như thế của lão tông chủ nhà mình, nhắm chừng có thể trợn tới rớt tròng mắt ra, rơi xuống đất muốn nhặt cũng không nhặt lên được.
Qua vài ngày nữa, chính là ba mươi Tết.
Buổi tối hôm nay, ăn cơm xong, Bùi Tiền giúp Chu Liễm thu dọn bàn, chép sách xong, ởi tới cửa hàng phía trước tìm Trần Bình An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận