Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1607 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (7)



Chương 1607 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (7)




Trước mặt hắn có hai người đang đứng đó, một vị là sư huynh Triều Triệt của Cố Xán, còn có Lữ Thải Tang, người có thể làm cho Cố Xán để tâm đến. Hắn là một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng như tuyết, tuổi khoảng gần ba mươi, nhưng tâm tính và vẻ bề ngoài vẫn là thiếu niên, hẳn là khi mười mấy tuổi đã đạt đến Động Phủ cảnh, cho nên vẻ ngoài mới giống như một thiếu niên. Điều này cho thấy vị tu sĩ Nguyên Anh có thể đếm được trên đầu ngón tay của Thư Giản hồ có ánh mắt rất tinh tường nên mới thu Lữ Thải Tang làm đệ tử bế quan.
Lữ Thải Tang bỏ lại Triều Triệt đã dừng bước, đi lên thêm vài bước, vẻ mặt âm trầm: “Ngươi tên là Trần Bình An? Ta khuyên ngươi sau này bớt quản chuyện của Cố Xán đi!”
Trần Bình An hỏi thẳng: “Nếu không thì sao hả?”
Lữ Thải Tang hơi ngạc nhiên, trong lúc hắn đang muốn nói chuyện. Ánh mắt Trần Bình An đã vượt qua người Lữ Thải Tang nhìn về phía cái người tự cho là người ngoài cuộc Triều Triệt kia. Do dự một hồi, hắn lên tiếng trách mắng: “Thôi đi, lần sau không được như vậy nữa.”
Triều Triệt muốn nói lại thôi.
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không cần giải thích, ta biết rồi, chỉ là không muốn nghe mà thôi.”
Lữ Thải Tang nhìn người thanh niên vẻ mặt tiều tụy, đôi lông mày tràn ngập vẻ lo lắng kia, cười khẩy nói: “Khẩu khí lớn thật đó, là Xán Xán cho ngươi mượn lá gan phải không?”
Trần Bình An giống như một tên ốm yếu, hắn duỗi cánh tay ra.
Triều Triệt muốn lui lại theo bản năng, chỉ là không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt một người ngoài như Lữ Thải Tang Thanh Hạp đảo, vậy nên đành cố tự trấn định.
Thiên địa trở nên an tĩnh.
Lữ Thải Tang cười to: “Ngươi muốn làm gì Hả?”
Trần Bình An nhíu mày, tự nhủ: “Không đến? Vậy là ngươi nghĩ kĩ rồi.”
Sau khi lời nói vừa dứt.
Chỉ nhìn thấy một sợi tơ màu vàng kim đột ngột chui lên từ mặt đất ở phủ đệ Cố Xán, trong nháy mắt, sợi dây không ngừng kéo giãn ra, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm lơ lửng trên lòng bàn tay người thanh niên.
Dù phi kiếm đã bay đến chỗ cao khoảng một tất trên lòng bàn tay người kia rồi đứng yên bất động.
Nhưng sợi dây dài màu vàng kim được tạo ra từ đường đi của thanh phi kiếm.
Từ đầu đến cuối vẫn không tản đi.
Lữ Thải Tang nheo mắt lại.
Trong lòng rung động không thôi.
Trần Bình An hỏi: “Có phải dựa theo quy tắc Thư Giản hồ các ngươi, hai người các ngươi có thể đã chết rồi không?”
Trần Bình An liếc mắt nhìn thanh kiếm tiên bán binh đang rít gào kia, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Trở về đi, lần sau khi ra khỏi vỏ, sẽ cho ngươi hài lòng.”
Thanh kiếm tiên kia lóe lên rồi biến mất, mà sợi dây vàng kim dài đến hơn ngàn trượng kia lúc này cũng tan đi.
Lữ Thải Tang vẫn đứng yên tại chỗ, không chịu nhường bước.
Triều Triệt đã nhường đường đứng sang một bên.
Trần Bình An nhìn thấy Lữ Thải Tang mang vẻ mặt thấy chết không sờn, trên mặt cũng không hề có chút hoảng sợ nào, ai ngờ đâu hắn lại cười: “Có lẽ Cố Xán nên thật tâm xem ngươi là bằng hữu.”
Sau khi nói xong, Trần Bình An xoay người bước đi, trở về căn phòng kia.
Lúc này sâu trong lòng Lữ Thải Tang mới thấy hơi sợ hãi, hắn quay đầu nhìn Triều Triệt đã chảy đầy mồ hôi lạnh, Lữ Thải Tang vẫn cứ mạnh miệng hỏi: “Đầu óc tên này có phải bị nước vào rồi không?”
Triều Triệt không dám nói thêm chữ nào.
Mẹ nó Lữ Thải Tang ngươi có thể chạy qua chỗ sư phụ ngươi trốn, nhưng một khi chọc đến tên ôn thần kiếm tiên chân nhân bất lộ tướng này thì ta chạy đi chỗ nào đây?
Trần Bình An trở lại căn phòng kia, thắp sáng ngọn đèn trên bàn.
Từng chồng địa phương chí nói về các nơi ở Thư Giản hồ liên tục được đưa tới, lẫn trong đó còn có không ít gia phả tổ sư đường của các đảo lớn vân vân, Điền Hồ Quân có thể đưa đến đây nhanh như vậy lý do cũng đơn giản thôi, đây đều là những chiến lợi phẩm mà Thanh Hạp đảo thu được, hơn nữa còn là cái loại không đáng tiền nhất, nếu không phải Trần Bình An cần đến thì sớm muộn gì chúng cũng trở thành đống giấy vụn bị thiêu hủy. Bây giờ phiên thuộc của Thanh Hạp đảo có mười một đảo lớn, sư đồ trên mỗi đảo đều bị giết đến đoạn tuyệt hương hỏa rồi.
Cần phải đọc qua từng cái một, cũng cần trích ra để ghi chép.
Sau đó còn phải hỏi lại rõ ràng, đến lúc đó chuyện này cũng không phải là chuyện chỉ cần ngồi đây động bút nữa rồi.
Nhưng Trần Bình An không cảm thấy đây là một chuyện quá khó khăn gì, đầu tiên, hắn rất giỏi những việc cần sự tỉ mỉ, chẳng qua chỉ bỏ chuyện luyện quyền qua một bên đổi thành làm một chuyện khác mà thôi. Thứ hai, nếu lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà hắn đã cảm thấy khó khăn thì hắn đã biết khó mà lui từ lâu rồi.
Lúc đêm khuya, trăng tròn treo giữa trời ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong, Trần Bình An hạ bút xuống, xoa xoa cổ tay rồi đi ra ngoài, dạo bước vòng quanh thả lỏng đôi chút.
Ba phong thư đã được gửi đến Phi Vân sơn quận Long tuyền, Thái Bình sơn Đồng Diệp châu, Phạm gia Lão Long thành.
Đoán chừng mấy ngày gần đây sẽ không nhận được phi kiếm hồi âm.
Trần Bình An cũng không nóng nảy, có gấp cũng không được.
Hắn đã từng từng bước một đi qua ngàn sông vạn núi, phi kiếm qua lại nhanh như chớp chắc phải nhanh hơn nhiều.
Trần Bình An đột nhiên đi ra khỏi viện, bước qua sơn môn Thanh Hạp đảo, đi đến bến đò.
Đứng trên bờ, hắn ngồi xổm xuống vốc một ngụm nước lên rửa mặt, sau khi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa kia.
Chẳng biết vì sao, giờ khắc này, đối với cái Thư Giản hồ tiếng xấu vang vọng khắp Bảo Bình châu kia, Trần Bình An lại nhớ đến một câu mà hắn đã quên mất nó bắt nguồn từ đâu, cũng không thèm để ý nghiên cứu sâu làm gì.
Thiên địa anh hùng khí, thiên thu thượng lẫm nhiên
(Trích từ bài thơ Thục tiên chủ miếu
của thi sĩ Lưu Vũ Tích thời Đường, dịch ý: Khí anh hùng còn trong trời đất,
Ngàn năm sau vẫn rất uy nghi)



Bạn cần đăng nhập để bình luận