Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1506 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (5)



Chương 1506 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (5)




Đến bây giờ, Thái Kim Giản còn nhớ rõ ràng tâm trạng lúc ấy quả thực không khác gì tu sĩ Nguyên Anh độ kiếp, ngũ lôi oanh đỉnh.
Thái Kim Giản xụ mặt, dùng sức đanh mặt lại.
Tề Tĩnh Xuân bất đắc dĩ nói: “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Cuối cùng thì Thái Kim Giản cũng không cười ra mặt, trái lại sâu trong nội tâm cô có chút đau lòng, cô ngẩn ngơ nhìn vị Tề tiên sinh kia, sau khi lấy lại tinh thần thì Thái Kim Giản cho ra đáp án của mình: “Nếu không thích, làm mấy thứ này chưa chắc có tác dụng. Có phải vẽ rắn thêm chân hay không sẽ không còn quan trọng nữa. Nếu vốn dĩ đã có phần ưa thích, khi nhìn vào nó, nói không chừng sẽ càng thêm ưa thích.”
Lúc đó, sau khi nghe được lời nói của Thái Kim Giản xong, dường như gánh nặng trên vai Tề tiên sinh đã nhẹ đi nhiều, lập tức nở nụ cười.
Nụ cười ngay lúc đó của Tề tiên sinh sẽ khiến Thái Kim Giản cảm thấy, hóa ra người nam nhân này, dù học vấn có cao bao nhiêu thì vẫn còn ở tại nhân gian.
Thái Kim Giản nằm sấp trên lan can, cười nheo mắt lại, rõ ràng là đang trông về phía xa, nhưng thật ra cảnh sắc hùng vĩ bên ngoài đài ngắm cảnh lại không nằm trong đôi mắt cô.
Lén thích một người nam nhân như thế, dù là biết rõ hắn sẽ không thích mình, Thái Kim Giản vẫn cảm thấy là một chuyện tốt đẹp nhất.
Trên con đường tu hành, sau này dù trăm năm hay ngàn năm, Thái Kim Giản cũng sẽ nhớ về hắn trong thời khắc vốn vắng lặng, yên tĩnh tịch liêu.

Trung bộ Bảo Bình Châu, một bến đò tiên gia giáp giới với biên cảnh phương Nam của vương triều Chu Huỳnh.
Liễu Thanh Sơn ôm một bầu rượu lớn ngồi ở bờ sông, uống từng ngụm rượu lớn.
Liễu Bá Kỳ biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ rằng lại nhanh hơn trong tưởng tượng của mình một chút.
Đầu tiên là một trận xung đột với Luyện khí sĩ, sau đó là tin dữ lớn hơn, có liên quan tới màn kịch nhốn nháo của Thanh Loan quốc.
Cô túm lấy bầu rượu trong tay Liễu Thanh Sơn, trầm giọng nói: “Ta gần như chưa từng đọc sách, không nói được đạo lý gì, huynh lại là người đọc sách, cho nên chưa hẳn sẽ nghe lời ta, nhưng bất kể thế nào, ta hy vọng huynh nhất định phải biết rõ một chuyện!”
Vị nữ quan Sư Đao phòng Liễu Bá Kỳ này, một tay cầm bầu rượu, một tay đè lại bội đao Kính Thần bên hông, nét mặt lộ rõ vẻ sắc bén: “Dưới gầm trời này, kẻ vừa ngu ngốc vừa xấu xa cực kỳ nhiều, căn bản không liên quan gì đến chuyện bọn chúng đọc được bao nhiêu sách cả. Gặp phải một vài người tốt chuyện tốt là hận đến nghiến răng, hoặc là chiếm lấy, hoặc là hủy đi. Sau này, nếu như huynh bằng lòng nói đạo lý của huynh với bọn chúng thì cứ nói, chỉ là nếu cuối cùng nói không thông nữa, thì để ta tới nói.”
Liễu Thanh Sơn chỉ mãi lắc đầu, ra sức lắc đầu: “Mấy chuyện này ta đã nghĩ rõ ràng hết rồi, ta chỉ muốn biết rõ, tại sao đại ca lại phải làm như vậy. Ta muốn nói đạo lý làm người với đại ca ta kính trọng nhất, làm sao đây? Ta biết mình không bằng đại ca ở nhiều phương diện, nhưng ta cũng chỉ muốn về nhà để nói với huynh ấy điều này, có thể chứ?”
Lần đầu Liễu Bá Kỳ lắc đầu, trong mọi chuyện cô đều nghe theo Liễu Thanh Phong, duy chỉ có chuyện này là không chiều theo Liễu Thanh Phong: “Đừng có nói chuyện này nữa. Huynh vẫn nên nén nhịn lại đi.”
Liễu Thanh Sơn thì thào nói: “Tại sao?”
Liễu Bá Kỳ nói: “Nguyên nhân và đạo lý của chuyện này ta đều không rõ, ta cũng không muốn vì khuyên huynh mà nói lung ta lung tung. Nhưng ta biết bây giờ đại ca của huynh chắc chắn còn đau khổ hơn huynh nữa. Nếu như huynh cảm thấy xát muối lên trên miệng vết thương của hắn sẽ khiến huynh vui sướng, thì huynh đi đi, ta không cản huynh, nhưng ta sẽ coi thường huynh. Hóa ra Liễu Thanh Sơn chỉ là một tên oắt vô dụng. Lòng dạ nhỏ hơn cả đàn bà!”
Mặt Liễu Thanh Sơn ngớ ra.
Liễu Bá Kỳ hơi thấp thỏm, hỏi gọn gàng dứt khoát: “Có phải ta đã nói quá nặng lời hay không?”
Liễu Thanh Sơn ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, bỗng dưng mỉm cười, nước mắt nước mũi chảy ra, hắn đưa tay lau qua loa.
“Tàm tạm.”
Lúc này, Liễu Bá Kỳ mới trả bầu rượu lại cho Liễu Thanh Sơn: “Bây giờ có thể uống rồi.”
Liễu Thanh Sơn cũng không khách sáo, nhận lấy bầu rượu uống một ngụm lớn.
Hắn uống mãi đến khi ngồi ở bờ sông nôn khan.
Liễu Bá Kỳ vỗ nhè nhẹ tấm lưng hắn: “Nếu còn muốn uống nữa, thì ta lại mua tới cho huynh.”
Liễu Thanh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu.
Cuối cùng, dưới đôi mắt trừng trừng của vạn người, Liễu Bá Kỳ cõng Liễu Thanh Sơn đi trên đường cái.

Trên một con đường bên ngoài một huyện thành Thanh Loan quốc, mưa lớn qua đi thì con đường trở nên vô cùng lầy lội, nước tích lại thành vũng lầy.
Một chiếc xe ngựa mà phu xe là một lão nhân huyện nha thả tốc độ chậm lại, sau một lát thì lại tăng tốc vó ngựa chạy tới huyện thành.
Vương Nghị Phủ cùng ngồi trong xe với vị Liễu huyện lệnh, liếc mắt nhìn Liễu Thanh Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia.
Vương Nghị Phủ là một trong hai người mà quốc sư Thôi Sàm bí mật điều đến Thanh Loan quốc, bây giờ là huyện úy trên danh nghĩa, nhưng thật ra lại là võ thư ký lang bên người của Liễu Thanh Phong, phòng ngừa ám sát.
Bằng chuyện này là có thể thấy được Thôi Sàm coi trọng bực nào vị huyện lệnh của một nước nho nhỏ này.
Vương Nghị Phủ biết rõ trên con đường sau lưng xe ngựa có mấy người phụ nữ và trẻ em đang bước đi khập khiễng.
Vương Nghị Phủ cũng nhắm mắt lại.
Vị đại tướng mất nước của vương triều Lư thị cuối cùng cũng bắt đầu có chút mong đợi sau này vị quan văn của Thanh Loan quốc này có thể bước đến vị trí cao thế nào ở triều đình Đại Ly.

Biên cảnh phía Bắc của vương triều Chu Huỳnh.
Loạn tượng tràn lan.
Trên một con đường núi, có mấy vị tiên sư phổ điệp môn phái nhỏ giấu giếm cải trang thành dã tu núi sông, họ đã sớm để mắt tới một đội xe quan lại chạy nạn về phía Nam.
(phổ điệp: sách ghi chép liên hệ giữa mọi người trong họ theo từng đời tiếp nhau)
Mã Khổ Huyền vừa lúc gặp phải một vị luyện khí sĩ trong đó đang túm lấy tóc của một phu nhân y phục lộng lẫy, kéo bà từ trong xe ra ngoài, nói là muốn thử tư vị của phu nhân quận trưởng.
Ban đầu Mã Khổ Huyền không muốn nhúng tay, tiếp tục đi đường của mình, kết quả lại bị một vị Luyện khí sĩ cản trở, Mã Khổ Huyền bèn hai quyền đánh thừa sống thiếu chết, người cuối cùng hoảng hốt chạy trốn, Mã Khổ Huyền không để ý đến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận