Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1571 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (4)



Chương 1571 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (4)




Vốn dĩ Dương lão đầu chỉ thuận mồm nói, quay lại chủ đề chính: “Ngươi muốn cắt đứt thì phải nhờ Cố Xán ngõ Nê Bình, rồi lại âm thầm ra mưu tính kế làm cho Nguyễn Tú và Trần Bình An sinh ra khoảng cách, lòng hai đứa càng thích nhau thì lại càng để tâm chuyện vụn vặt, từ đó, những chuyện bé tẹo cũng sẽ biến thành to thật là to, cho nên ta không cản Nguyễn Tú rời khỏi Long Tuyền quận, đây cũng là chuyện của một người làm cha như ngươi nên làm.”
Nguyễn Cung không nhịn được mà cảm khái một câu: “Tên Thôi Sàm này lợi hại thật.”
Nguyễn Cung ông ta hy vọng con gái Nguyễn Tú của mình sẽ không dây dưa dài dòng bởi chuyện tình cảm nam nữ, an tâm tu hành, sớm ngày vượt lên thượng ngũ cảnh, tốt xấu gì cũng có sức tự vệ.
Lúc buồn ngủ lại có người đưa gối đầu qua.
Nguyễn Cung và Thôi Sàm chẳng tiếp xúc gì với nhau, Thôi Sàm cũng chẳng có ám chỉ gì.
Tất cả đều do Nguyễn Cung tự nguyện dấn thân vào bàn cờ này, mình và con gái đều đảm nhiệm vị trí là một trong những quân cờ trên bàn cờ của Thôi Sàm.
Đây là sự phán đoán chuẩn xác và đúng đắn của Thôi Sàm về mặt lòng người, đây mới là tài đánh cờ trên bàn cờ của một vị danh thủ quốc gia.
Dương lão đầu cười nói: “Cũng đừng xem nhẹ đồ đệ của Văn thánh năm đó, trận chiến tranh đó đã quyết định toàn bộ văn mạch Hạo Nhiên thiên hạ, nửa phần quy tắc trong đó hình như đều do Thôi Sàm đặt ra, ngươi nói xem có lợi hại hay không? Chẳng qua lúc ấy Thôi Sàm đã là chim sợ cành cong, lại có hơi chột dạ, cứ trốn tới trốn lui, vất vả cực kì, có chết cũng không dám hiện thân cho nên mới mất đi cơ hội bù đắp quan hệ thầy trò lần cuối cùng, đương nhiên đây cũng không phải là một loại che chở trong vô hình của Văn thánh đối với Thôi Sàm, ngươi xem tên đệ tử này của ta khi sư diệt tổ như vậy, còn giống chó nhà có tang hơn so với Chí thánh năm đó, Á thánh nhất mạch còn có thể không biết xấu hổ mà không ngừng dây dưa với hắn được hay sao? Không phải tự bản thân các ngươi cứ tuyên truyền rằng phải có lòng trắc ẩn hay sao, vậy thì hãy thả cho Thôi Sàm đi, thế là Thôi Sàm đã chạy đến Bảo Bình châu chúng ta một cách bình an vô sự. Nguyễn Cung, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, chuyện chơi xấu kiểu này Văn thánh thật sự làm được đó, cho nên trong nhiều đời thánh nhân như thế, ta cũng chỉ hơi vừa mắt vị tiên sinh này mà thôi.”
Khóe môi Nguyễn Cung giật giật: “Lòng dạ người đọc sách cong cong vẹo vẹo, không chừng còn vòng vèo hơn so với tất cả các dãy núi của Hạo Nhiên thiên hạ cộng lại.”
Dương lão đầu cười ha ha nói: “Cộng thêm Thanh Minh thiên hạ của đạo gia, Liên Hoa thiên hạ của Phật gia và Man Hoang thiên hạ của yêu tộc cũng còn kém xa.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Cung cảm thấy chuyện uống rượu nói chuyện phiếm với vị lão thần quân này thú vị nhiều đấy, sau này có thể thường đến không? Dù sao thì con gái lớn cũng vô dụng rồi, xem như có giữ lại bên người thì nó cũng chẳng thèm để người cha này trong lòng. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Nguyễn Cung liền hận không thể mở một quán rượu ở trong trấn nhỏ, tránh cho mỗi lần đi cửa hàng mua rượu còn phải bị cái mụ đàn bà chợ búa kia cười cợt dê xồm.
Sau khi Nguyễn Cung đi rồi, Trịnh Đại Phong đi vào hậu viện.
Làm đồ đệ, chuyện đầu tiên mà Trịnh Đại Phong làm khi quay lại trấn nhỏ chính là đến chào sư phụ.
Lần gặp mặt đó là lần đầu tiên trong cuộc đời này Trịnh Đại Phong dám nhìn thẳng vào Dương lão đầu, tâm bình khí hòa nói ra vài câu đại nghịch bất đạo, ví dụ như nói đời này coi như không có tương lai gì rồi, sau này hoặc là tiếp tục đến dịch trạm lăn lộn kiếm miếng ăn, hoặc là đi đến vùng núi nghèo nàn của Trần Bình An tiếp tục làm tên giữ cửa, hơn nữa Trịnh Đại Phong hắn cũng không cảm thấy như vậy thì có gì mất mặt, an an ổn ổn, rất tốt.
Dương lão đầu đang nhả khói nuốt mây ở đằng kia, không nói là được, cũng không mắng chửi.
Trịnh Đại Phong nói ra những lời trong lòng xong thì rời khỏi hậu viện tiệm thuốc, mặc dù có hơi chột dạ nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác nhẹ nhõm chưa bao giờ có.
Tiếp theo hắn ta còn cảm thấy có hơi buồn cười, trước kia tốt xấu gì cũng là một tên võ phu bát cảnh nhưng lại không dám nói mấy lời như thế với sư phụ, mỗi lần nói chuyện, những câu mà sư phụ thốt ra khỏi miệng xưa nay đều chưa từng vượt qua mười chữ, xém chút nữa Trịnh Đại Phong đã sợ hãi mà nghĩ lầm rằng mình là vò mẻ không sợ sứt, lại càng xem thường hắn hơn. Chỉ là càng nghĩ, Trịnh Đại Phong lại càng cảm thấy thế này cũng tốt, ở lại trấn nhỏ, thường đến tiệm thuốc để thăm lão đầu, nhìn xem lão đầu có thấy phiền hay không.
Trịnh Đại Phong đi về phía hậu viện, ngồi trên ghế đẩu rồi không nói chuyện, chỉ định ngồi cùng sư phụ một lát sau đó lại đi.
Mặc dù trong lòng ôm một nùi tâm sự thế nhưng Trịnh Đại Phong hiểu rất rõ ràng tính cách của sư phụ, chỉ cần đã quyết định thì đừng nói là hắn, Lý Nhị, mà chỉ sợ bất kì kẻ nào trên đời này cũng không thể thay đổi được tâm ý sư phụ.
Dương lão đầu hít một hơi thuốc, phun ra một vòng khói thuốc, chầm chậm nói: “Lúc về nhà không phải còn mang theo tẩu thuốc sau, sau lại bỏ rồi? Không tìm thấy người à?”
Trịnh Đại Phong ngây người như bị sét đánh vậy chuyện đầu tiên làm chính là bắt đầu tách ngón tay ra, nói với vẻ cực vui mừng: “Sư phụ, hôm nay người nói với con một hơi hơn hai mươi hai chữ!”
Dương lão đầu hỏi: “Một đứa đệ tử mà đến nhìn thẳng vào sư phụ cũng không dám thì đáng để sư phụ nói thêm mấy chữ? Ngươi của năm đó, có xứng không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận