Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 757: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Œ

Chương 757: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn ŒChương 757: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Œ
Chương 757: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Gặp Lại (5)
Phụ nhân cẩn thận thu hồi đũa trúc, thướt tha yêu kiều thong thả rời đi.
Hán tử râu quai nón biết lần mua bán này là Trương Sơn Phong kiếm được lời, hơn nữa phân lời không ít.
Chỉ có Trần Bình An còn đứng ở bên cạnh bàn, vụng trộm cúi đầu xoay người, trừng mắt nhìn những người nhỏ mặc áo xanh này, hắn cảm thấy những tiểu tử kia thật thú vị, đầu óc khờ khạo, bộ dạng lại đáng yêu, suy nghĩ sau này mình có nên thu thập một ít, đưa cho nữ đồng váy hồng Lạc Phách Sơn hay không, quá nửa nàng sẽ thích, cũng đỡ cho nàng ở trúc lâu cảm thấy nhạt nhẽo. Mà những tiểu tử kia lại cảm thấy kẻ chân đất dế nhũi này, thế mà ngay cả chúng nó cũng không nhận ra, cho nên cũng rất thú VỊ.
Thật sự là nhìn hoài không chán, hai bên đều rất vui vẻ.
Lão nhân ngồi ở sau bàn, ngâm nga khúc hát dân gian, càng vui vẻ hơn.
Phụ nhân trẻ tuổi nhanh chóng quay về, cười cười giao ra cặp đũa trúc Thanh Thần Sơn kia,"Nhị phường chủ nói chúc mừng ông bớt đi một chuyện ăn năn, nhưng mà cũng nói, lần sau khi mời hắn uống rượu, không được lấy ra đôi đũa này để khoe mẽ cùng hắn."
Lão nhân xì một tiếng khinh miệt, "Không khoe ra sao được." Sau đó nhanh chóng thu hồi cặp đũa trúc, kéo ngăn kéo, lại lấy ra năm đồng Tiểu Thử tiền, đưa cho vị đạo sĩ trẻ tuổi lưng đeo kiếm gỗ đào, "Tuy người ta thường nói, mua bán ở cửa hàng lớn, Tiểu Thử tiền chính là một trăm đồng Tuyết Hoa tiền, nhưng mà ai cũng hiểu rõ, giao dịch riêng cùng người khác, mỗi một đồng Tiểu Thử tiền phải thêm vào bốn năm đồng Tuyết Hoa tiền."
Trương Sơn Phong cười gật đầu, sau khi tiếp nhận năm đồng Tiểu Thử tiền, nhìn thấy Trần Bình An còn đang phùng má trợn mắt giả ngốc cùng những tiêu đồng áo xanh, thưởng cho Trần Bình An một khuỷu tay, cười nói: "Bớt giả ngô với ta đi, càm lấy, lợi tức đã trả trước cho ngươi, tiền vốn còn thiếu. Nếu ngươi thấy ngại thì cứ từ tiền vốn trừ đi năm đồng Tiểu Thử tiền, phải còn lại, thật sự chỉ có thể thiếu ngươi, sau này tính tiếp."
Hiển nhiên, sau khi biết giá trị thật của bộ binh gia giáp hoàn Cổ Du quốc, Trương Sơn Phong vẫn cảm thấy không thể vì hai chữ bằng hữu mà xem như chưa có gì xảy ra, là có thể thật sự chỉ dựa theo năm trăm đồng Tuyết Hoa tiền để tính.
Trần Bình An thản nhiên nhận lấy năm đồng Tiểu Thử tiền, sau khi thu vào trong tay áo, nói: "Cứ như vậy là thanh toán xong! Bằng không ta trả ngươi tiền, ngươi đưa đồ cho ta?"
Trương Sơn Phong buồn không hé răng.
Từ Viễn Hà cười vỗ vỗ bả vai Trương Sơn Phong,"Cứ như vậy đi, nếu không thì giả tạo quá." Trương Sơn Phong lúc này mới ừ một tiếng.
Trần Bình An ôm bả vai Trương Sơn phong, cười nói: "Nếu thực cảm thấy băn khoăn, vậy bán cây kiếm gỗ đào này đi há?"
Trương Sơn Phong lại đánh tới một khuỷu tay, cười mắng: "Biến đi chỗ khác đi!"
Trần Bình An nhảy lên,"Quân tử động khẩu bát động thủ a."
Từ Viễn Hà lắc đầu, nhìn như hai đứa trẻ con.
Nữ tử Thanh Phù phường có chút bát ngờ, ngóng nhìn sườn mặt vị thiếu niên bối kiếm kia, chẳng lẽ vị này mới là thổ tài chủ chân chính 2?
Trương Sơn Phong cười nói với lão nhân: "Bằn đạo đã không còn đồ để bán nữa." Lão nhân thát vọng.
Nhưng Trần Bình An theo sát sau đó nói: "Ta có đồ vật cần tiên sinh giám thưởng."
Lão nhân lập tức ngồi thẳng thắt lưng can, cười đưa một tay ra: "Nói vậy ta lại có phúc được thấy rồi."
Trần Bình An lấy từ trong tay áo ra chiếc bát trắng có vẽ Ngũ nhạc chân hình đồ, đặt lên bàn.
Lão nhân ánh mắt bình tĩnh, hai tay cầm bát, chậm rãi xoay tròn, sau khi buông xuống, nói "Nét vẽ trên mặt bát, hẳn là Ngũ nhạc chân hình đồ của Cổ Du quốc, Thanh Phù phường nguyện ý ra giá một trăm năm mươi đồng Tuyết Hoa tiền, néu là Ngũ nhạc chân hình đồ của đại vương triều, giá sẽ gấp vài lần, chỉ là Ngũ nhạc Cổ Du quốc, bản thân ân chứa linh khí có hạn, linh khí vẽ trên bát trắng này, công hiệu cũng đã suy giảm rất nhiều."
Nói tới đây, lão nhân có chút cảm khái, nói tới một đợt phong ba thương mậu trên núi, Nhớ lại năm xưa, cửa hàng nhờ chiếc bát này mà có được món lãi kếch sù, là thuộc về hơn mười năm trước, Bao Phục trai đã vụng trộm lưu trữ lượng lớn Đại Ly Ngũ nhạc bát, cửa hàng này khi đó thật sự là một vốn bốn lời, sau đó vô số cửa tiệm nhỏ cùng mua ào ào, nhưng ai đâu ngờ Đại Ly Hoàng đề lại phát điên, trực tiếp sửa lại toàn bộ Ngũ nhạc, ha ha, bao nhiêu thương gia vì thế mắt cả vốn gốc, cũng may phường chủ bọn ta nhãn quang độc đáo, không theo phong trào, không hề thu mua một chiếc bát Đại Ly Ngũ nhạc giá cao nào, giúp cho Thanh Phù phường tránh được một đợt tai nạn.”
Trần Bình An kiên nhẫn nghe xong những lời của lão tiên sinh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Lão tiên sinh, chiếc bát này có công hiệu gì?"
"Thật ngại quá xin lỗi các vị, vừa nói đến Thanh Phù phường bọn ta lợi hại, ta đã không quản được cái miệng. Bây giờ sẽ nói chính sự với công tử."
Lão nhân tạ lỗi một tiếng, sau đó chỉ chỉ bát trắng, cười nói: "Ngũ sắc xã tắc thổ, mỗi vương triều quốc gia nhát định phải có, ngũ sắc thổ từ đâu mà đến? Trừ sơn hà bảo địa tự thân dựng dục mà thành, cũng có do con người tạo nên, chính là loại bát cụ này, để thổ nhưỡng lấy từ năm tòa ngũ nhạc cho vào trong bát, một khoảng thời gian, căn cứ tài chất tốt xấu cùng phẩm trật cao thấp của bát Ngũ nhạc, ngắn thì máy ngày lâu là một tuần, sản xuất ra một đống ngũ sắc thổ, đương nhiên, ngũ sắc thổ cũng có thể bán, với phẩm tướng chiếc bát này của công tử, nếu như có được đủ Ngũ nhạc thổ nhưỡng Cổ Du quốc, sản lượng một năm đại khái có thể bán ra... con số này!"
Lão nhân mở ra một bàn tay.
Phụ nhân trẻ tuổi lại bắt đầu che miệng cười trộm.
Trần Bình An dò hỏi: "Năm mươi đồng Tuyết Hoa tiền?"
Lão nhân buồn cười nói: "Năm đồng."
Sau đó lão nhân lại giải thích nói: "Rát nhiều loại linh khí có thể liên tục phát tài, trên núi đều lấy quang âm một giáp để tính giá, một năm năm đồng, sau một giáp, chính là ba trăm đồng Tuyết Hoa tiền. Ha ha, công tử đừng nóng vội, nghĩ lầm là Thanh Phù phường lừa người, chỉ nguyện ý bỏ ra nửa giá mua bát này, cái này là vì bát Ngũ nhạc lại có chút đặc thù, một vài quốc gia bát an xã tắc rung chuyển không ổn định, bát Ngũ nhạc chân hình đồ của bọn họ, khả năng không đáng một đồng, thử nghĩ quốc gia đã không còn, Ngũ nhạc làm sao còn? Như vậy ngũ sắc thổ lấy ở đâu ra? Nếu không phải hôm nay tình thế Cổ Du quốc coi như ồn định, Thanh Phù phường đối với thu mua bát Ngũ nhạc, hứng thú vẫn không lớn, nguyện ý ra nửa giá, cũng đã làm được rất tốt hai chữ 'Công đạo'." Trần Bình An nghĩ nghĩ,"Chiếc bát này có thể không bán hay không?" Lão nhân cười nói: "Đương nhiên có thê. Ta nói rất thật lòng, nếu hôm nay ta thay Thanh Phù phường mua lại chiếc bát này, đến lúc đó Cổ Du quốc trong một đêm núi sông biến hóa, như vậy ta còn phải chịu rủi ro bị khấu trừ tiền lương."
Trần Bình An cười ha ha thu hồi bát trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận