Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1391: Tha Hương Gặp Đồng Hương (5)

Chương 1391: Tha Hương Gặp Đồng Hương (5)Chương 1391: Tha Hương Gặp Đồng Hương (5)
Chương 1391: Tha Hương Gặp Đồng Hương (S)
Ngắn ngủn máy ngày, gió nỗi mây phun.
Từng vòng đan vào nhau.
Ở lúc đoàn người Trần Bình An rời khỏi kinh thành.
Sư Tử Viên ngoại ô kinh thành, trong màn đêm một chiếc xe ngựa chạy ở trên đường nhỏ.
Thân phận thật sự của mã phu đánh xe là một vị lão giả dịch dung đứng đầu tứ đại tông sư, dáng người cực kỳ cao lớn, vừa mới từ Vân Tiêu quốc lặng lẽ tiến vào Thanh Loan quốc, một thân võ học tu vi, thật ra đã là đại tông sư Viễn Du cảnh, xa xa phía trên thất cảnh của Khánh Sơn quốc Mi Trư Viên Dịch cùng Đại Trạch bang Trúc Phụng Tiên.
Liễu Thanh Phong sau khi xem xong một tình báo của Lục Ba đình, nói: "Có thể thu tay rồi."
Một vị công tử ca anh tuấn ngồi ở đối diện mỉm cười nói: "Vậy mà đã thu tay? Ta vốn định lấy việc công làm việc tư, đi gặp người nào đó một hồi, hình như chưa cắn câu."
Liễu Thanh Phong vẻ mặt bình thản."Có thê." Người đối diện Liễu Thanh Phong trong thùng xe, chính là Long Tuyền quận Lý Bảo Châm, sau khi nhìn nhau với Liễu Thanh Phong một cái thì cười nói: "Được rồi, Liễu tiên sinh đã nói hỏa hậu đủ rồi, vậy ta sẽ theo như lời quốc sư đại nhân, học tập Liễu tiên sinh thêm chút. Dù sao lần này... Cũng chỉ là một món khai vị ta mang cho hoàng đế Đường Lê Thanh Loan quốc các ngươi sau khi ta nhận chức, đỡ cho hắn cho rằng dựa vào Vân Lâm Khương thị cái cây to này thì có thể kê cao gối ngủ yên, dù sao một ít mưa gió bất thường, cũng có thể làm người ta bệnh thương hàn đông cót." Liễu Thanh Phong không bình luận gì.
Tới gần tòa Sư Tử Viên kia, Lý Bảo Châm đột nhiên cười nói: "Ta không vào viện nữa. Ta ở trên xe, chờ Liễu tiên sinh với lão thị lang bàn giao xong việc, cùng nhau quay về huyện nha công sở là được."
Liễu Thanh Phong xuống xe ngựa, một mình đi vào Sư Tử Viên trong màn đêm.
Lý Bảo Châm ra khỏi thùng xe, không xuống xe, ngồi ở phía sau vị xa phu kia, người trẻ tuổi này giống Trần Bình An, đều đến từ Ly Châu động thiên năm đó, không có việc gì, hai chân đong đưa. cười nói: "Vừa nghĩ đến muội muội bảo bối kia của ta thích gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc, ta liền nổi nóng. Làm sao bây giờ, ta là kẻ làm ca ca này, cũng không nỡ nói nửa câu nặng lời đối với tiểu Bảo Bình, vậy đành phải đùa giỡn tên nhà quê ngõ Nê Bình kia một chút. Nếu không phải nễ tình chuyến đi hộ tống tiểu Bảo Bình đó của hắn, Viên Dịch và Trúc Phụng Tiên này sẽ không phải là con đường tự giết lẫn nhau như vậy. Nhưng ta bội phục quốc sư nhất một điểm, là tính kế lòng người, những chuyện như xếp quân cờ vào nhà người khác, thật ra ai cũng đang làm, năm đó ở kinh thành Đai Ly chúng ta. còn có tòa cung Trường Xuân kia, thậm chí là ở bên cạnh Tống Trường Kính, một số nơi, thật ra đều có, còn không ít, ngay cả hoàng đế bệ hạ của chúng ta không phải cũng vậy, có cao nhân chư tử bách gia bụng dạ khó lường kia sao? Nhưng đến cuối cùng khép lại, chúng ta lại đến thấy các nơi trên bàn cờ một phen, tựa như bên này thiệt hại nhỏ bên kia kiếm một khoản lớn, kết quả luôn là quốc sư đại nhân của chúng ta có lợi hơn, cái này thôi đã rất đáng sợ rồi."
Lý Bảo Châm lắm bẩm hồi lâu, cười hỏi xa phu kia: "Hồ sơ của ngươi, cho dù là ta cũng tạm thời không thể lật xem, có thể nói nói một chút hay không, vì sao nguyện ý góp sức cho Đại Ly chúng ta?"
Lão xa phu lạnh nhạt nói: "Hy vọng ngươi ở trên con đường làm quan đừng vấp chân, bằng không đến lúc đó ta làm thịt ngươi đầu tiên."
Lý Bảo Châm hoàn toàn không để ý,"Ngươi có thói quen đối với ai cũng nói lời trong lòng, người không ổn, thực sự phải sửa chút, tốt xấu đợi tới ngày nào đó bắt được cơ hội, lúc có thể giết được ta rồi hãy nói những thứ này nha."
Lão xa phu cười lạnh nói: "Được, đến lúc đó ta lặp lại một lần nữa." Trầm mặc một lát.
Liễu Thanh Phong chưa quay về.
Lý Bảo Châm thuận miệng hỏi: "Giang hồ có vui không?"
Xa phu trầm giọng nói: "Không vui, dễ chết người."
Lý Bảo Châm ð một tiếng,"Như vậy à, vậy ta kiềm chế chút. Mới đến đây, quen thuộc phong thổ bên này trước một chút. Con người ta từ nhỏ đã không được to gan, quê nhà lại nhiều cao nhân, đi trên đường đánh cái rắm, cũng sợ quấy nhiễu đến lục địa thần tiên, võ đạo đại tông sư hàng xóm cách vách." Hai tay Lý Bảo Châm nhẹ nhàng vỗ đầu gối,"Ai cũng nói đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng. Không biết lần sau gặp mặt, ta và tên nhà quê họ Trần kia, là ai khóc. Ài, Chu Lộc nha đầu ngốc kia lúc ấy ở kinh thành tìm được ta, khóc quá trời, ta cũng sắp đau lòng chết rồi, đau lòng tới mức ta thiếu chút nữa vỗ một chưởng đập chết nàng, chỉ chút việc nhỏ như vậy, sao lại không làm được chứ, hại ta bị nương nương giận chó đánh mèo, chôn vùi vô ích tiền đồ ở quan trường Đại Ly, bằng không đâu cần phải đi đến loại địa phương rách nát này, từng bước một hướng lên trên leo lên." Lão xa phu cười nói: "Ngươi thằng nhãi con xấu xa này, đợi tới ngày nào đó gặp rủi ro, sẽ đặc biệt thảm."
Lý Bảo Châm thở dài,"Xem xem, lại nói lời thật lòng, con người ngươi sao mãi không nghe khuyên bảo, như vậy không tốt."
Màn đêm nặng nà.
Lý Bảo Châm nhìn về phía tòa Sư Tử Viên kia, cười nói: "Vị Liễu tiên sinh này của chúng ta so với ta thê thảm hơn nhiều, ta nhiều lắm là một bụng ý nghĩ xấu, người sợ ta sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, hắn là một bụng mật vàng, người mắng hắn lai nối liền không dứt."
Một chỗ dịch quán nhỏ ngoại ô Thanh Loan quốc.
Không khí căng thẳng đến cực điểm.
Dịch quán nho nhỏ, tối nay tàng long ngọa hỗ.
Trong một gian phòng.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận