Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 964: Thương Tâm (4)

Chương 964: Thương Tâm (4)Chương 964: Thương Tâm (4)
Chương 964: Thương Tâm (4)
Vành mắt Lục Đài lại thoáng ướt át, Trần Bình An ngữ trọng tâm trường nói "Ngươi a, không phải nữ nhi, thật là đáng tiếc. Trước kia ta có hai bằng hữu giang hồ, chính là đạo sĩ trẻ tuổi và du hiệp râu quai nón từng nói qua với ngươi, với loại chuyện thế này, bọn họ đều không nhăn nhăn nhó nhó nhữ ngươi, ngươi quá không dứt khoát. "
Một người tùy tiện coi người khác là bằng hữu, thường thường không có bằng hữu thực sự. Một người thích ngoài miệng xưng huynh gọi đệ, tâm lý thật ra không có huynh đệ chân chính.
Thế nên Lục Đài biết hai tiếng "bằng hữu" chạy ra từ trong miệng Trần Bình An có phân lượng nặng thế nào.
Có thể vì đó mà phó thác sinh tử!
Trên thực tế Trần Bình An cũng là làm như vậy, lão nhân đội mũ cao lấy Ngũ Nhạc đè xuống, chỉ cần Lục Đài ra tay chậm một chút, dù cho Trần Bình An tránh ở trong hố to dưới "chân núi" thì cũng vẫn sẽ bị linh khí của trận pháp trấn áp, đè cho chết ngắc. Nghĩ tới đây Lục Đài lại càng bứt rứt, bộ dạng càng như một nữ tử.
Bởi vì đương thời ở trong tiểu viện, hắn là người nghe duy nhất, từng chính tai nghe Trần Bình An nói qua những chuyện này, những chuyện liên quan đến mộng tưởng và nguyện vọng.
Thế là Lục Đài chém đỉnh chặt sắt nói: "Trần Bình An, lần chia của này, ta sẽ khiến ngươi kiếm đầy bồn đầy bát."
Trần Bình An nguýt một cái xem thường, lười nói chuyện.
Trầm mặc rất lâu.
Chỉ có tia nắng trời thu thấu qua cành lá lác đác hắt xuống giữa rừng.
Cuối cùng Lục Đài thở dài, mở miệng nói: "Trần Bình An, ngươi sợ chết, ta sợ mệnh. Ngươi nói hai chúng ta có giống là đồng bệnh tương liên?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, ta nam tính hơn ngươi nhiều."
Thật không dễ dàng Lục Đài mới thổ lộ được tiếng lòng với loại người này, kết quả bị người tưới cho một đầu nước lạnh, lập tức đại nộ: "Trần Bình An! Ngươi sao không biết điều thế nhỉ? !"
Trần Bình An nháy mắt máy cái: "Một đại lão gia như ta, muốn một nam nhân khác cảm thấy ta biết điều, ta có bệnh à?"
Lục Đài mệt mỏi nói: "Được rồi, ta có bệnh."
Sau đó hắn thỏ thẻ như muỗi nói: "Đến chính ta cũng không biết mình là nam nhân hay nữ nhân."
Trần Bình An tai thính, ngắn người: "Ý gì? !"
Lục Đài ngửa ra sau, nằm trên mặt đát: "Thì là nghĩa đen thôi, ta chính là quái vật mà, từ nhỏ đến lớn, người biết bí mật này, cha mẹ ta cộng với hai vị sư phó, lại thêm một lão tố tông trong gia tộc, đến ngươi là người thứ sáu. Sau khi lên dương đài, ta mới có thể thực sự...”
Máy câu cuối Trần Bình An đã hoàn toàn nghe không rõ ràng.
Trần Bình An nín nửa ngày.
Lục Đài thẫn thờ nhìn lên trời cao: "Muốn nói gì thì nói đi, ta nếu đã nói ra miệng, tức là đã sẵn sàng tiếp nhận cách nhìn từ ngươi."
Trần Bình An dịch chuyên vị tí, kề sát Lục Đài thêm một chút, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ, lại có chút khó xử, thấp giọng hỏi: "Nữ nhân tới lúc kia, có phải rất đau không?"
Lục Đài như bị sét đánh, mặt đen lại quay đầu qua, cắn răng nghiền lợi nói:
"Sao ngươi không đi hỏi cô nương mình thích đó? !" "
Trần Bình An vô thức gãi gãi đầu: "Ta nào dám a."
Lục Đài đột nhiên cười lên, chỉ chỉ cánh tay Trần Bình An.
Trần Bình An mắng một câu mẹ nó, gấp gáp thả cánh tay máu thịt đang từ từ mọc ra xuống, đau quá.
Hai người lần nữa không lời.
Lúc Lục Đài ngồi dậy, đột nhiên phát hiện gia hỏa kia đang thương tâm, hơn nữa còn là thương tâm đến chết. Lục Đài chỉ cảm thấy không thể nói lý.
Không biết dưới gầm trời này còn có chuyện gì có thể khiến Trần Bình An nghĩ không ra đến mức như vậy.
Chỉ thấy trên đầu gối Trần Bình An đặt một chiếc án chương nho nhỏ Lục Đài chưa từng gặp qua.
Hôm nay Phi Ưng bảo đại nan lâm đầu, sau cùng bình yên VÔ SỰ.
Trần Bình An hắn cũng còn sống.
Ly Châu động thiên.
Tất cả mọi người đều bình vên vô sự. thâm chí đến cả đứa chân đất như Trần Bình An còn đi ra xông pha giang hò.
Bởi là chúng ta có Tề tiên sinh.
Nhưng mà.
Tê tiên sinh giờ ở đâu?
Trên đường trở về, tâm tình Trần Bình An đã khôi phục như thường, cánh tay trắng hếu lòi xương kia bây giờ chính đang từ từ mọc máu thịt, từng mảnh kinh mạch hẹp dài như dây leo chậm rãi lan tràn, vô cùng huyền diệu. Trần Bình An chăm chú ngắm nhìn, hệt như một vị phu tử đang nghiên cứu học vấn, kết quả khiến Lục Đài buôn nôn không thôi, nghĩ thầm gia tộc Lục thị cũng nuôi dưỡng một ít tông sư võ đạo kỳ nhân dị sĩ nhưng ở giai đoạn tứ ngũ cảnh, khẳng định không ai có được phần định lực như Trần Bình An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận