Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 692: Trần Ai Lạc Định (4)

Chương 692: Trần Ai Lạc Định (4)Chương 692: Trần Ai Lạc Định (4)
Chương 692: Trần Ai Lạc Định (4)
Toàn trường trầm mặc.
Trần Bình An đi tới, giúp lão đạo nhân lau đi máu loãng trên mặt.
Sau khi hắn vừa làm xong chuyện này không bao lâu, gia tộc vãn bối của Sùng Diệu đạo nhân chen chúc mà đến, nhiều hơn mười người, nam nữ lão ấu đều có, Lưu thái thú mới đại khái kể lại quá trình, đương nhiên còn có hứa hẹn hắn đã nhận lời lão đạo nhân, cũng công khai nói cùng những con cháu của lão đạo nhân.
Trưởng tử của Sùng Diệu đạo nhân, một vị trung niên phệ người, tự nhiên mang ơn đối với thái thú đại nhân, nhóm phụ nhân phần nhiều là đang nức nở nghẹn ngào. Chỉ là một nam hài hơn mười tuổi đầu không chút dấu hiệu nào lao tới, phẫn nộ chất vấn nói với mọi người: "Vì sao cũng chỉ có gia gia của ta chết?"
Nam hài mặt đầy cừu hận cùng tức giận, trừng to mắt như đôi mắt sói, giận dữ hét: "Trả lời ta!"
Hán tử râu quai nón Từ Viễn Hà nhíu nhíu mày.
Đạo sĩ Trương Sơn Phong quay đầu nhìn lão đạo nhân qua đời, khuôn mặt đã trắng bệch, trong lòng thở dài, có những đáp án, nếu nói ra miệng mới là thật sự tổn thương người khác, thật ra ngay từ đầu lão đạo nhân muốn độc chiếm chiến công, trúng bẫy tên ma đầu tỏ ra yếu nhược kia, khinh địch liều lĩnh, nếu không phải hắn cùng Từ đại hiệp vì giang hồ đạo nghĩa trong lòng, hai người đều xem như đánh bạc tính mạng đi cứu, nếu không kết quả như thế nào, chỉ biết so với hiện tại càng kém hơn.
Nhưng lão đạo nhân có tư tâm là không giả, nhưng chút tư tâm này là nhân chi thường tình, lão đạo nhân từ ngày hôm qua đến bây giờ, một đường chém giết, đến cuối cùng oanh oanh liệt liệt chết trận, cũng không phải những lời "thuận mua vừa bán" có thể giải thích tất cả, một phương khí hậu dưỡng dục người một phương, lão đạo nhân đối với Yên Chỉ quận mảnh đất quê cha đất tổ này, nếu không có thêm cảm tình chân thành nhát, tuyệt đối sẽ không liều mạng như vậy.
Nhân tình thế tình, khó phân rõ phải trái nhất.
Bởi vì một khi thật muốn phân tích cặn kẽ đạo lý, sẽ giống như phân rõ rượu và nước, không tư không vị.
Đứa nhỏ hồn hễển đưa ngón tay ra, chỉ hướng mọi người, la hét "Toàn bộ các ngươi là hung thủ”.
Trưởng tử của lão đạo nhân, nam nhân kia nhanh chóng kêu thê tử kéo thằng con đang nổi điên mắt trí kia, sau đó bồi tội giải thích với Lưu thái thú cùng mọi người.
Lưu thái thú sắc mặt như thường, ngoài miệng nói lời con trẻ nói lung tung không cần để ý làm gì, thậm chí trái lại còn giải thích cùng nam nhân, nói lần này quả thật là quận thủ hắn làm không đủ chức tránh, mới thẹn với người một nhà bọn họ, làm hại gia tộc bọn họ thiếu đi một trụ cột, về sau nhất định còn phải đăng môn bồi tội, đại loại như thé. Nhưng trong lòng vị quan phụ mẫu này suy nghĩ như thế nào, tình hương khói Sùng Diệu đạo nhân kết cùng quận thủ phủ, có thể vì điều này mà giảm đi vài phần hay không, trời mới biết.
Cho nên nói thế gian tổ ám phúc duyên, cho dù đưa đến trên tay con cháu, vẫn là ai có mệnh náy, có vài người nắm bắt được, có vài người không nắm bắt được, có người bắt được nhiều có người bắt được ít, hơn nữa loại chuyện này, thường thường đương sự trong lúc tức thời chỉ là hồn nhiên không biết, chỉ có thể làm theo bản tâm.
Trong một hạng lộng âm u Yên Chi quận, một vị thiếu niên, tuy quần áo mộc mạc, nhưng mà môi hồng răng trắng, da dẻ tươi tốt như cô gái tuổi thanh xuân, hắn dựa tường mà ngồi, trong lòng ôm một nam tử sắp chết trong miệng không ngừng nôn ra máu, bên cạnh hai người còn một nam nhân ngồi trông chừng, ba người chính là tiểu nhị trong tiệm gạo, đều là đệ tử Mễ lão ma, thiếu niên là người địa phương Yên Chi quận, trước thềm năm mới Mễ lão ma đã thu làm đệ tử.
Sư huynh trong lòng thiếu niên, chính là người trong ma đạo đã cùng Sùng Diệu đạo nhân trao đổi tính mạng, không hồ là ma đầu, hắn nhéch môi nở nụ cười, một câu cuối cùng trước khi chết lại là: "Tiểu sư đệ, ta cùng với nhị sư huynh ngươi, ngươi thích ai hơn?”
Thiếu niên một tay động tác mềm nhẹ đỡ lấy cằm nam tử, cúi đầu, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình, nức nở nói "Đương nhiên là huynh.”
Nam tử đưa tay lấy ra một quyễn sách ố vàng từ trong ngực, run rấy giao cho thiếu niên tuần mỹ.
Sau khi thiếu niên tiếp nhận bản bí tịch, nam tử trong lòng đã chết rồi, thiếu niên một tay nắm chặt bí tịch, cầm lên cao cao, hô một tiếng nhị sư huynh, xoay người sang chỗ khác.
Lực chú ý của nam nhân hầu như toàn bộ đều nằm ở bí tịch.
Thiếu niên chợt tăng tốc xoay người, một tay cầm sách, một tay tần mãnh chụp tới hướng cổ nhị sư huynh, thì ra là tay áo có đao.
Đâm vào rút ra, lặp lại ba lượt như thế, cổ nam nhân hầu như toàn bộ đều bị thiếu niên đâm nát, khuôn mặt tuần mỹ thiếu niên bắn đầy máu tươi, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Nam nhân hai tay ôm cổ, tê liệt dựa vào chân tường, trừng mắt to nhìn tiểu sư đệ bạo khởi giết người kia.
Thiếu niên trước tiên thu hồi bản bí tịch rồi đưa tay lau mặt, không ngừng chà lau trên quần áo nam nhân, sau đó từ trong lòng nam nhân lại lấy ra một quyền, vui cười nói: "Nhị sư huynh, lúc nãy ta mới lừa đại sư huynh đó, thật ra ta thích ngươi hơn một chút, nhưng mà, ta đương nhiên là thích mình nhát. Đại sư huynh thường nói người không vì mình trời tru đất diệt, tuy sư phụ thối tính tình cổ quái kia luôn châm chọc đại sư huynh chưa từng đọc sách căn bản không hiểu được những lời chân ý này, nhưng ta cảm thấy đại sư huynh lý giải rất tốt, dù sao ta cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa, chúng ta vốn chính là đường ngang ngõ tắt, là tà ma ngoại đạo, cho nên nhị sư huynh đừng trách ta, cùng lắm thì coi như ngươi cùng đại sư huynh cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, đến dưới đó rồi, nói với đại sư huynh, nói là thật ra ta càng thích ngươi hơn một chút...”
Nam nhân chết không nhắm mắt.
Thiếu niên vẫn lâm bẩm, rung đùi đắc ý, mò tới mò lui trên hai thi thể, xem có cá lọt lưới, lưu lại linh khí tư tàng gì hay không, giống như là thiếu niên bình thường vừa nhặt rau vừa hát ngâm nga.
Nhưng mà rất nhanh thôi thiếu niên đã cứng ngắc thân thể, sau khi ngừng tay, ngoan ngoãn từ trong lòng lấy ra hai bản, đặt ở đỉnh đầu mình.
Một tiếng nói tang thương thiếu niên quen thuộc đến tận xương tủy, mang theo loại hàm xúc ý tứ châm chọc càng quen thuộc hơn, vang lên ở đỉnh đầu thiếu niên,"Thật là xuất sắc, không hỗ là cao đồ đắc ý của Mễ lão ma ta, bản lãnh không học được máy lượng, khí khái đại ma đầu lại học được vài cân."
Thiếu niên răng nanh run lên, lần này là sợ thật.
Lão nhân cao gây quay đầu trùng trùng phun ra một búng nước lẫn máu, sau khi máu loãng dính lên trên vách tường, lập tức hóa thành một đám huyết vụ màu đen.
Vị Mễ lão ma này ngủ đông ở Yên Chi quận thành gần hai mươi năm, thấp giọng mắng: "Hay cho ngươi Lưu Ly Tiên Ông Trần Hiểu Dũng, cho dù lần này ngươi thoát được khỏi Yên Chi quận, ta cũng phải đánh chết ngươi loại chó rơi xuống nước!"
Lão nhân vẻ mặt ghét bỏ nhìn thiếu niên,"Đứng lên đi, cất cho kỹ hai bản đó, nếu hai sư huynh đều đã chết, hiện tại ngươi chính là đại đệ tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận