Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1725 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (2)



Chương 1725 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (2)




Cho nên hắn ta khó tránh khỏi có chút trách mắng mẫu hậu của mình, hắn ta không phải thái tử, hiện tại đến ngay cả Hiền vương cũng không thể làm được, mẫu hậu thật sự sủng ái hắn ta sao? Chứ không phải là đang cố tình coi hắn ta như đồ bỏ đi rồi nuôi ở bên cạnh? Hai người ca ca đó đều là tiện chủng của cựu hoàng hậu. Nhìn thấy tình cảm u ám của mình hiện tại, hắn ta lại bị mẫu hậu tìm cho một cái cớ, khiến hắn ta giống như một con chó chết chủ, có nhà nhưng không thể trở về, chỉ có thể lang thang ở những nơi bên ngoài kinh kỳ, đi qua đi lại, hắn ta đã ăn đến phát ngán những nữ tử thôn quê thấm đẫm mùi ruộng đồng, thiếu hiểu biết từ trong xương tủy, những nữ tử này cho dù có xinh đẹp đến đâu thì dù sao cũng không giỏi hầu hạ người khác bằng những nữ tử xinh đẹp hào phiệt. Chuyện này thì thôi cũng kệ đi, khi hắn ta chán nản rời kinh thành, mẫu hậu còn hạ một mệnh lệnh chết, yêu cầu hắn ta nhất định đích thân dẫn người đi giết trinh sát của Đại Ly, đây không phải là đang ép hắn ta phải đi vào ngõ cụt hay sao? Thực ra hắn ta cũng không coi trọng vương triều Chu Huỳnh chỉ còn lại cái vỏ rỗng, trong thâm tâm hắn ta càng muốn đi nhờ vả bọn Đại Ly man rợ nhưng lại binh hùng tướng mạnh, nếu hiện tại hắn ta là người ngồi trên ngai vàng đó, hắn ta đã mở cửa kinh thành từ lâu rồi, đích thân dẫn ngựa cho Tô Cao Sơn vào kinh, đánh nhau thì có gì thú vị, hắn ta càng muốn được chứng kiến cảnh tượng hơn hàng ngàn luyện khí sĩ đánh nhau, đó là cuộc chiến thần tiên thật sự, chém giết trên lưng ngựa, như hai tổ kiến đang so đo với nhau à?
Nhưng lần này ra ngoài thư giãn cũng không tệ, hắn ta đã gặp được một diễm quỷ da cáo giống hệt người sống.
Hoàng tử trẻ rất vui mừng.
Ba người và ngựa của đối phương cũng đã dừng lại hồi lâu, đang đối đầu với những kỵ binh tinh nhuệ.
Hoàng tử của Thạch Hào quốc tên là Hàn Tĩnh Tín, từ trên xuống dưới dưới triều đình và dân chúng, hắn ta là người có danh tiếng bê tha nhất trong dòng dõi hoàng thất đang mỉm cười.
Với lòng dũng cảm và sự hiểu biết, đối phương từ đầu đến cuối cũng không hề ngoan ngoãn nhường đường.
Không hổ danh là một tu sĩ trên núi có một mỹ nhân da cáo, hoặc là một trong những dã tu vô pháp vô thiên ở hồ Thư Giản, hoặc là một Phổ Điệp tiên sư trong địa phận của Thạch Hào quốc, vẫn còn trẻ trung nên khí thế hừng hực, chuyện này cũng điều này cũng có thể hiểu được.
Chỉ đáng tiếc là ở nơi hoang dã hẻo lánh, thân phận không quan trọng.
Giết người trong đêm gió tuyết, Hàn Tĩnh Tín cảm thấy rất xúc động, trận truy đuổi cách đây không lâu quá nhỏ bé tầm thường, hồi đầu mùa thu hắn ta giết một người cáo lão hồi hương, sau đó rời khỏi kinh thành, đi xuống phía nam chậm như rùa, đó chỉ là một quan viên của Ngự Sử đài mà thôi. Nếu muốn trách thì trách giống nòi của gia đình ông ta không ra gì, không thể sinh ra được một cô con gái dung mạo đàng hoàng, cũng như không thể cưới được một nữ tử nhìn được một chút. Nếu như vậy thì không có chút tình nghĩa gì để bàn rồi, ông ta mắng hắn ta say sưa thỏa thích như thế, thậm chí còn không bỏ sót phụ hoàng, mẫu hậu, tất cả đều bị hắn ta liên luỵ hết, khi không lại giúp cho ông ta có được mỹ danh lời nói thẳng thắn, sắc bén trong giới sĩ lâm. Nhưng lão già đó đã không còn làm quan nữa, mà dọc đường còn thích càu nhàu, không kể đến chuyện đi rồi dừng, dừng rồi đi lề mề, còn bàn luận, nghiên cứu thế sự với một số danh sĩ sĩ lâm không có bản lĩnh làm quan. Cho nên dù sao Hàn Tĩnh Tín cũng ăn không ngồi rồi, dự định sẽ làm đứa con hiếu thảo một lần, hắn ta đã thúc ngựa đuổi theo đoàn người, đích thân đâm nát bụng của lão đầu, biết bao nhiêu năm nghe quá nhiều lời càm ràm, lỗ tai hắn ta cũng đã chai sạn rồi, cho nên hắn muốn tận mắt nhìn thấy bụng của lão gia hỏa đó bung bét, chỉ là hắn ta cảm thấy mình đã nhân hậu, từ bi lắm rồi, khi nhìn thấy lão già ôm bụng nằm trong tuyết, hắn ta thật sự cảm thấy rất đáng thương, một một dao chặt đầu lão già, bây giờ đang treo trên một bên yên ngựa của vị tông sư võ đạo, trên đường quay về đầy gió tuyết, đầu lâu đó im lặng không nói gì, khiến Hàn Tĩnh Tín vậy mà lại thấy có chút không quen.
Hàn Tĩnh Tín dùng một tay chơi đùa với ngọc bội, nó chỉ là một vật trên núi mà hắn ta tình cờ lấy được, không thể coi là pháp bảo tiên gia thực sự được, chỉ là khi cầm trong lòng bàn tay, đông ấm hè mát, nghe nói là do Vân Hà Sơn chế tạo ra, là một loại linh khí cũng có thể xem là dùng tạm bợ cũng được, Hàn Tĩnh Tín giơ cái tay rảnh rỗi còn lại lên, vẫy tay ra hiệu cho ba người và ngựa nhường đường.
Ba người và ngựa quả thật là chậm rãi quay đầu ngựa, nhường ra một con đường.
Hàn Tĩnh Tín mừng rỡ, trên đời thật sự có tu sĩ ngây thơ đến như vậy sao?
Ở phía bên đó.
Mã Đốc Nghi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Trần tiên sinh, đối phương hình như không phải là quan gia nhân ngay thẳng, đàng hoàng.”
Trần Bình An gật đầu, nói ra một câu khiến Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đều có chút không thích ứng được, nhưng lại vô cùng thích hợp với gió tuyết lạnh thấu xương đêm nay.
"Ta biết đối phương sẽ không từ bỏ, làm ra vẻ nhường một bước, để khi bọn hắn ra tay sẽ càng to gan hơn."
Sắc mặt Tằng Dịch cứng ngắc, không biết là đã bị gió tuyết đóng băng hay là bị những lời này dọa sợ.
Trần Bình An không nhìn thanh niên cao lớn đang lo sợ, chậm rãi nói: “Nếu bản lĩnh không ổn thì hai chúng ta sẽ chết. Mã Đốc Nghi là thảm nhất, sẽ sống không bằng chết. Chuyện này mà còn không thể hiểu được thì sau này cứ yên tâm tu hành trên núi, đừng hành tẩu giang hồ nữa."
Hàn Tĩnh Tín giơ tay làm một động tác, kỵ binh phía sau điêu luyện phi ngựa đi, nhưng không bắt đầu xông tới chém giết mà chỉ tạo thành một đội hình quạt nhỏ để ngăn cản.
Đó là điều hiển nhiên.
Đầu tiên là ra lệnh cho ba người và ngựa tránh đường chỉ là một trò đùa nhỏ như mèo vờn chuột thôi, chỉ là một món khai vị có cũng được không có cũng chả sao, món ăn chính thực sự không cần nôn nóng, nó sắp được bưng lên bàn rồi đây.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Tằng Dịch, nếu đêm nay ta và Mã Đốc Nghi không ở bên cạnh ngươi, chỉ có ngươi và Tô Tâm Trai, khi đối mặt với đội kỵ quân này ngươi sẽ làm gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận