Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1411 - Món Quà (8)



Chương 1411 - Món Quà (8)




Cưỡi một con thuyền nhỏ đáy khắc phù lục, ánh vàng lưu chuyển lướt trên không trung, đi tới chân núi ngọn trung nhạc kia.
Khách hành hương thật sự không nhiều, bây giờ vẫn là con em quyền quý Thừa Thiên quốc và giang hồ hào khách tới đây cược đá chiếm đa số.
Chỉ là những nhân vật này ở vương triều thế tục đã quen lỗ mũi hướng lên trời, đụng phải những khách đò từ trên những thuyền nhỏ kia đi xuống, đi đường nói chuyện giọng cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
Ở trên thuyền, đã có ba người đưa hương thuộc từ miếu khác nhau của trung nhạc, vì tranh đoạt khách nhân, thiếu chút nữa đánh nhau, thương nhân hương khói thần miếu trung nhạc tính tình nóng nảy nhất, thương nhân hương khói một chùa miếu khác ở giữa đạo quan cùng chân núi, tuy nhìn tránh đi mũi nhọn, nhưng lời nói lại là thủ đoạn mềm dẻo bay tứ tung, dù sao ba người cùng thi triển sở trường, đều có thu họach, lần này các vị khách du lãm ngồi thuyền nhỏ, đều dẫn theo chút khách đò có ý nguyện thắp hương cùng nhau rời thuyền.
Quản sự thuyền đặc biệt dẫn vị người đưa hương miếu sơn thần trung nhạc kia tới chỗ đoàn người Trần Bình An bên này, giới thiệu một lần.
Hán tử kia sau khi nghe nói Trần Bình An tạm thời không có ý thỉnh hương, khuôn mặt vẫn tươi cười đáp lại, nói cả đống lời khách khí thường lệ như Trần công tử đại giá quang lâm, đã là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Đợi Trần Bình An hai chân chạm đất, vị thương nhân hương khói kia còn ở trên thuyền, đứng ở cạnh lan can, hung hăng nhổ bãi nước bọt ra bên ngoài.
Chu Liễm cười tủm tỉm nói: “Thiếu gia thấy như thế nào? Không bằng lão nô ngự phong một hồi, thưởng cho vị tráng sĩ này?”
Trần Bình An khoát tay, “Nói không chừng cả đời chỉ gặp nhau một lần này, không ân không oán, so đo chuyện này để làm gì.”
Bùi Tiền tò mò hỏi: “Sao?”
Chu Liễm cười nói: “Có người ỉa đái ở đỉnh đầu ngươi, mau ngẩng đầu nhìn xem.”
Bùi Tiền trừng mắt.
Chân núi có một phố dài chuyên môn cung cấp cược đá, mấy chục cửa hàng to nhỏ.
Trong ngoài cửa hàng đều chất đầy Đăng Hỏa Thạch màu xám, nhỏ nhất chỉ to bằng bàn tay, lớn nhất cao bằng người, nặng tới hơn vạn cân, tảng đá lớn như vậy, phần nhiều là bảo vật trấn điếm của các cửa hàng. Loại tảng đá đặc sản trung nhạc Thừa Thiên quốc này, sở dĩ được đặt tên là Đăng Hỏa Thạch, ở chỗ trong truyền thuyết Đăng Hỏa thạch tủy phẩm tướng cao nhất, đỏ tươi như máu, cực kỳ đậm đặc, không có tạp chất, hơn nữa sẽ lay động như đèn đuốc, tay cầm một khối, có thể tự nhiên chấn nhiếp tà túy quỷ mị.
Mà chỗ đặc biệt là ở trước khi mở đá, ngay cả tu sĩ Địa tiên cũng nhìn không thấu phẩm chất bên trong.
Trần Bình An đối với điều này không có hứng thú, cho ba người Bùi Tiền mỗi người mười đồng tiền Tuyết Hoa, để bọn họ tự đi chọn, mở đá.
Hắn thì một mình lên núi, muốn đi từ miếu đỉnh núi trung nhạc nhìn xem, hẹn sẵn lúc hoàng hôn gặp nhau ở một quán trọ chân núi.
Bùi Tiền có chút nhăn nhó, hỏi có thể không mua tảng đá hay không.
Trần Bình An cười nhéo nhéo khuôn mặt ngăm đen của nó, “Dù sao mười đồng tiền Tuyết Hoa thuộc về ngươi rồi, thích xài như thế nào thì xài như thế đó.”
Bùi Tiền vâng một tiếng.
Đợi Trần Bình An đi xa, bắt đầu đi lên trên núi.
Bùi Tiền lập tức nhảy cẫng lên một cái, giương nanh múa vuốt, đùa nghịch Phong Ma kiếm pháp một phen.
Chu Liễm còn chưa đi dạo xong hai cửa hàng, đã mua một khối Đăng Hỏa Thạch thuận mắt, mở ra nhìn ngay tại chỗ, mất hết vốn gốc.
Bùi Tiền tức giận đến mức thiếu chút nữa liều mạng với lão.
Chu Liễm một tay đè lại cái đầu Bùi Tiền, tùy ý Bùi Tiền tay chân lộn xộn.
Thạch Nhu cầm mười đồng tiền Tuyết Hoa, nhìn cẩn thận, nghe dụng tâm, đi dạo hết từng cửa hàng một, thường xuyên cầm lấy một viên Đăng Hỏa Thạch đánh giá nửa ngày lại buông xuống, chậm chạp chưa tiêu đi một đồng tiền Tuyết Hoa.
Chu Liễm tán thưởng không thôi: “Thật sự là biết sống.”
Bùi Tiền theo bên cạnh Thạch Nhu, mỗi lần nhìn chằm chằm Đăng Hỏa Thạch lớn nhỏ không đồng nhất, hận không thể dán tròng mắt lên.
Mông đã trúng vài lần đạp của Chu Liễm, còn bị Chu Liễm cười nhạo rớt tiền trong mắt còn chưa tính, rơi vào trong đống đá tính là chuyện gì.
Chu Liễm rất nhanh đã hối hận chưa theo Trần Bình An cùng nhau lên núi.
Thạch Nhu và Bùi Tiền hai con quỷ lớn nhỏ này, thật sự là đi dạo cửa hàng với nghị lực trác tuyệt, chẳng những thế nào cũng phải đi dạo hết từng nhà một, còn phải đánh giá từng viên Đăng Hỏa Thạch, hơn nữa chỉ cần có khách hàng mua Đăng Hỏa Thạch để cửa hàng hỗ trợ mở đá, hai người tất nhiên phải nghỉ chân không tiến lên, xem từ đầu đến đuôi, vẻ mặt nghiêm túc, giống như so với các hào khách vung tiền như rác tiêu tiền mua đá, còn để ý kết quả hơn.
Chu Liễm đi đường không tốn sức, nhưng mệt lòng.
Kết quả đợi Chu Liễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, đánh giá ngay cả Trần công tử cũng sắp xuống núi đi đến chân núi rồi.
Thạch Nhu cuối cùng mua một viên Đăng Hỏa Thạch to bằng bàn tay, theo cửa hàng yết giá, tiêu hai đồng tiền Tuyết Hoa.
Tảng đá mở ra, thế mà có thạch tủy đỏ tươi to bằng ngón cái, ngay cả chưởng quầy cửa hàng cũng cảm thấy chấn động từ đáy lòng.
Không phải chút Đăng Hỏa Thạch Tủy như vậy giá trị liên thành bao nhiêu, mà là Đăng Hỏa Thạch lớn có như vậy, có thể mở ra nhiều thạch tủy như vậy, quả thật rất hiếm thấy.
Thạch Nhu mỉm cười, không tính bán đi khối Đăng Hỏa Thạch Tủy đỏ tươi đặc sệt kia.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Bùi Tiền đột nhiên kéo kéo tay áo Thạch Nhu, nhỏ giọng mở miệng nói: “Thạch Nhu tỷ tỷ, ngươi cho ta mượn tám đồng tiền Tuyết Hoa được không?”
Thạch Nhu tò mò nói: “Ngươi không mua đá, vay tiền làm cái gì?”
Bùi Tiền nghiêm trang nói: “Ta mua đá mà!”
Thạch Nhu càng nghi hoặc, “Giờ cũng đi xong rồi, nhiều cửa hàng như vậy, ngươi còn nhớ được là viên nào?”
Bùi Tiền gật đầu.
Thạch Nhu liền cười mang bát đồng tiền Tuyết Hoa còn lại giao cho Bùi Tiền.
Bùi Tiền hít sâu một hơi, bắt đầu nhanh chân chạy vội.



Bạn cần đăng nhập để bình luận