Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1678 - Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (7)



Chương 1678 - Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (7)




Vị tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi nói không quá nhanh, dù trong lời nói vẫn có điều đáng ngờ, nhưng giọng điệu chắc nịch, châm chọc chẳng khác gì đang kể một câu chuyện cười hài hước.
Nó che miệng cười duyên: “Trần tiên sinh có giỏi thì nói với Cố Xán đi thôi, ta nghe không vào đầu đâu, chỉ biết coi nó như gió thoảng bên tai. Cố Xán bây giờ tâm tính bất ổn, không bằng đợi tuyết ngừng rơi, tiên sinh chọn ngày nào nắng đẹp, Trần tiên sinh và Ốc sên nhỏ cùng ngồi trên ghế trúc nhỏ, một người nói, một người nghe, giống như lúc trước ở trên bàn cơm ấy. Cố Xán bây giờ chắc sẽ đồng ý nghe đó, có lẽ không cho rằng lời tiên sinh nói là thật, nhưng tốt xấu gì cũng có người chịu nghe một chút."
Trần Bình An gật đầu: “Ta sẽ suy nghĩ. Ta nói nhiều lời với ngươi như vậy, có phải ta và ngươi đều quên mục đích ban đầu hay không?"
Thán Tuyết gật đầu cười: "Hôm nay Đông Chí, ta đến gọi Trần tiên sinh đi ăn sủi cảo đoàn viên gia đình."
Trần Bình An tiếp tục gật đầu: “Ta có hứa với Cố Xán sẽ tặng ngươi một món đồ. Cầm lấy đi."
Đó là tấm ngọc bài khắc "Ta thiện dưỡng hạo nhiên khí".
Thán Tuyết nhíu mày, khẽ giật mình, không đưa tay ra đón "cục than" kia, cứ để nó treo trước mặt, vẻ mặt tỏ rõ sự khó hiểu.
nó ta bỗng giật mình kinh hoảng, tim thắt lại một cái, quả nhiên, miếng đá xanh trên mặt đất xuất hiện một dị tượng rất nhỏ, không chỉ dừng ở đó, sợi dây trói yêu bỗng lóe lên rồi biến mất, cuối cùng quấn quanh vòng eo của nó ta.
Nó cất giọng cười mỉa.
Sau đó, như chìm vào hầm băng.
Nó chầm chậm nhìn xuống, rồi lại ngẩng đầu lên.
Một sợi chỉ vàng cực mảnh kéo dài từ phía bên kia của bức tường đến phần ngực ngay vị trí trái tim nó, bán tiên binh sắc bén xuyên qua cơ thể của nó.
Trần Bình An với tay lấy ra một cái bình sứ, từ trong đó đổ ra một viên đan hoàn bí ẩn của Thủy Điện, nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt bình sứ lên bàn, cuối cùng là giơ ngón tay lên che miệng ra hiệu yên lặng cho nó ta: “Khuyên ngươi đừng lên tiếng, nếu không sẽ chết ngay lập tức."
Trần Bình An thấy nó ta không dám nhúc nhích, cũng phải, bị bán tiên binh xuyên qua tim, cho dù là Nguyên Anh ở trạng thái đỉnh cao cũng ắt phải bị thương nặng.
Trần Bình An hoàn toàn thờ ơ trước thảm trạng của nó, hắn yên lặng hấp thu linh khí từ viên đan dược kia, chậm rãi lên tiếng: "Hôm nay là Đông Chí, phong tục quê hương là phải ngồi xuống ăn sủi cảo cùng nhau. Lúc trước ta đã nói với Cố Xán những lời đó, bản thân ta cũng đã tính toán tốc độ chữa bệnh đại khái của Giao Long cấp Nguyên Anh như các ngươi, cũng không từ bỏ việc điều tra tình trạng thân thể của Cố Xán, đồng thời tính toán thời gian ngươi có thể lên bờ... Ta nhớ rõ thời gian ăn cơm tối đại khái của Xuân Đình phủ, thêm nữa, nghĩ tới ngươi chắc sẽ không muốn xuất hiện trong mắt tu sĩ Thanh Hiệp đảo, chỉ còn lại khả năng ngươi phải vận dụng thần thông của địa tiên đến gõ cửa tìm ta. Cho nên, không sớm không muộn, đại khái là trước khi ngươi gõ cửa một nén nhang, ta ăn đủ ba viên Bổ Khí Đan, ngươi thì sao, lại không biết ý nghĩ chân thật của ta, ỷ vào có tu vi Nguyên Anh nên càng không muốn tìm hiểu rõ ràng về thủy phủ bản mạng của ta, cho nên ngươi không biết hiện tại ta đã hoàn toàn khống chế được thanh kiếm tiên này, chỉ ngặt nỗi phải trả giá nhiều hơn một chút, nhưng không sao, đáng giá. Ví dụ như ban nãy ta nói với ngươi chỉ cần động đậy là sẽ chết ngay, thật ra ta chỉ đang hù dọa ngươi thôi, nếu không ta nào có cơ hội bổ sung linh khí. Còn bây giờ, ngươi thật sự sẽ chết."
Trần Bình An đứng lên, vòng qua thư án, vẫy tay, khống chế tấm ngọc kia bay lên từ trên mặt đất, nhẹ nhàng nắm nó trong tay.
Dường như hắn không hề sợ Tiểu Nê Thu sẽ dồn hết sức phản công trước khi mất mạng, hắn thong thả đi vài bước, đi đến trước mặt nó, Trần Bình An cười hỏi: "Một kẻ mới chỉ cảnh giới Nguyên Anh uổng cho có tên tuổi mà không có thực lực, tu vi mới đến Kim Đan địa tiên như người... không biết ai cho ngươi lá gan dám có ý nghĩ giết ta một cách lộ liễu như vậy. Dám có suy nghĩ đó còn chưa tính, ngươi có năng lực thực hiện vọng tưởng của bản thân sao? Ngươi nhìn ta xem, cơ hồ từ khi lên Thanh Hiệp đảo, bắt đầu tính kế ngươi, cho đến sau trận chiến với Lưu Lão Thành, sau khi nhận ra ngươi còn khó dạy hơn cả Cố Xán là ta đã bắt đầu bố trí tất cả rồi. Đó là lí do từ lúc vào phòng đến giờ ta vẫn luôn nói đạo lý với ngươi, cho nên, đạo lý vẫn phải mang ra để nói! Ngươi nói nó vô dụng sao? Ta lại thấy nó hữu ích. Chỉ là người tốt với người xấu sẽ có những cách luận biện khác nhau, quá nhiều người tốt không biết rõ điểm này nên mới phải chịu nhiều đau khổ, khiến thế đạo làm tội chính bản thân."
Trần Bình An vươn tay ra, nhưng không phải cầm lấy thanh kiếm tiên.
Thay vào đó, hắn đặt chuôi kiếm vào lòng bàn tay, chầm chậm đẩy nó về phía trước, từng chút một, từng tấc một.
Thân kiếm vẫn tiếp tục nhích dần về phía trước.
Trần Bình An lại nói: "Thật ra ta ăn viên thuốc đó xong cũng không thể giết ngươi ngay được, hiện tại thì... ừm... hẳn là có thể rồi. Nếu ngươi không tin thì phản kháng thử xem? Đám người của hồ Thư Giản như các ngươi không phải thích cá cược lắm à?”
Trần Bình An chờ một lát, bỗng bật cười: "Ngươi ngu thật đó, nhưng cũng là một kẻ may mắn lắm."
"Có biết vì sao ta kiên quyết không nói cho ngươi và Cố Xán biết tên thanh kiếm này không? Nó được gọi là Kiếm Tiên, Kiếm Tiên của Lục Địa Kiếm Tiên. Cho nên ta cố ý không nói."
"Ngươi nghĩ mà xem, ở thời thượng cổ của Bảo Bình Châu chúng ta, Kiếm Tiên xuất hiện nhiều nhất ở đâu?"
"Cổ Thục quốc."
"Vì sao nơi đó nhiều Kiếm Tiên? Bởi vì nơi đó giao long hoành hành, là nơi thích hợp nhất để rèn giũa Kiếm Tiên."



Bạn cần đăng nhập để bình luận