Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 554: Trần Bình An uống rượu (5)

Chương 554: Trần Bình An uống rượu (5)Chương 554: Trần Bình An uống rượu (5)
Chương 554: Trần Bình An uống rượu (5)
Buổi chiều hôm đó, lão nhân mở mắt đứng lên, trầm giọng nói: "Bắt đầu luyện quyền. Hôm nay chỉ rèn luyện hồn phách, khử hết cặn bã cho ngươi."
Trần Bình An mở mắt tỉnh lại, thở dài, im lặng đi lên trong phòng lầu hai.
Sau đó được tiêu đồng áo xanh cõng rời khỏi lầu hai, sau đó lại nửa đêm tỉnh lại, ăn một chút cơm, cho dù không có chút khẩu vị nào, Trần Bình An vẫn mạnh mẽ nuốt xuống, nhìn tay cầm đũa của lão gia nhà mình luôn run run, gắp máy lần mới được, nữ đồng váy hồng phán mặt đã đầy nước mắt.
Tiểu đồng áo xanh chỉ có vùi đầu và cơm.
Làn này Trần Bình An hơi nghỉ ngơi, ngồi ở bên cửa, hai tay run run luyện tập kiếm lô, rất nhanh đã đi ngủ.
Suốt cả một tuần, ba ngày rèn luyện thần hồn, một ngày chủy đánh thể phách.
Lão nhân mỗi lần ra tay, đắn đo vừa đủ, cam đoan sẽ làm cho Trần Bình An mỗi ngày sẽ chịu đựng thêm một phần, cho nên căn bản không tôn tại khả năng quen thuộc, thích ứng phần đau đớn nọ.
Trần Bình An càng thêm trầm mặc, thường thường thời điểm thanh tỉnh trong ngày, cũng không nói một câu.
Ngẫu nhiên nữ đồng váy hồng phán hỏi cái gì, hoặc là muốn làm cho lão gia nhà mình vui vẻ một ít, Trần Bình An khởi điểm là cười lắc đầu gì đó, sau thì chỉ cau mày, có một lần cuối cùng thì đã mặt đây tức giận, tuy nhìn ra được, Trần Bình An là đang khắc chế áp lực, nhưng mà tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phán đều bị kinh sợ đến tột đỉnh.
Lúc ấy Trần Bình An muốn nói lại thôi, môi khẽ nhúc nhích, nhưng mà thủy chung không nói gì thêm, đi lên giường nằm, nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay là tỉnh, thậm chí làm cho người ta cảm thấy không biết sống hay chết.
Tiểu đồng áo xanh từng thử hỏi Ngụy Bách, đến cùng là thời điểm Trần Bình An bị đánh, đau đớn đến chừng nào.
Ngụy Bách nghĩ nghĩ, nói Trần Bình An ngày đầu tiên gặp khổ, đại khái là như phàm phu tục tử, bị người từng đao băm đi mười ngón, cả xương lẫn thịt đều bị băm thành thịt vụn, nhưng vẫn phải làm cho bản thân tận lực bảo trì thanh tỉnh. Mỗi ngày sau đó là càng thêm nghiêm trọng.
Ngày đầu tiên mà thôi.
Sau đó, tiểu đồng áo xanh không hỏi về vấn đề này nữa.
Hắn bắt đầu tu hành.
Trở nên còn cần cù hơn so với nữ đồng váy hồng phán.
Một ngày này, Trần Bình An ngồi ở trên ghế trúc ở trong màn đêm, tựa lưng vào ghé, Ngụy Bách chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn vằng trăng treo ở trong bầu trời đêm. Trần Bình An khàn khàn hỏi: "Ngụy Bách, có thể phiền toái giúp ta hỏi một tiếng, Nguyễn sư phụ đúc kiếm gì đó có thành công hay không?”
Ngụy Bách lúc này đây cười không nổi, chỉ thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Ta đi hỏi một chút xem sao, nhưng mà nói trước, Nguyễn Cung lần này mở lò đúc kiếm, là lần đầu tiên hắn ra tay sau khi rời khỏi Phong Tuyết miếu, tất nhiên rất coi trọng, cho nên Nguyễn Cung quá nửa không muốn phân tâm, vị tất có thể báo lại cho ta."
Trần Bình An ừm một tiếng.
Trần Bình An đã bát chấp tiêu tiền như nước cái gì đó, mấy ngày sớm nhất, hắn còn có thể yên lặng ghi nhớ ở trong lòng, sau đó thì hoàn toàn không còn phần tâm tư này nữa.
Gần đây nữ đồng váy hồng phần cùng tiểu đồng áo xanh cố ý vô tình, đều để cho Trần Bình An một mình, không đi quấy rầy hắn.
Thời điểm Trần Bình An đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Giúp ta nói với bọn họ một tiếng, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, là có thời điểm, thật sự nhịn không được.”
Ngụy Bách hỏi: "Sao không tự mình đi nói?”
Trần Bình An ngắn ra một chút, cười khổ nói: "Ta cũng không biết vì sao, giống như chỉ nghĩ đến chuyện này, sẽ mệt chết đi được, ta sợ nói câu đó, ngày mai luyện quyền sẽ chống đỡ không nỗi."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Ngụy Bách gật đầu nói: "Có chút mơ hồ, nhưng ta miễn cưỡng có thể lý giải. Yên tâm đi, ta sẽ nói giúp ngươi, bọn họ cũng sẽ thông cảm."
Trên đời này tu hành võ đạo, chỉ sợ thật không có mấy võ phu, một lần vài lần, khoảng cách, thực bình thường, nhưng mỗi ngày liên tục ăn loại đau khổ này, khẳng định không nhiều lắm.
Lão nhân lặng yên không một tiếng động đứng ở dưới mái che lầu hai, sau khi nghe được hai người đối thoại, chỉ là cười cười, rồi xoay người trở về trong phòng ngồi xuống.
Ngụy Bách không thể hoàn toàn lý giải, thực bình thường, bởi vì lão nhân ra quyền, thân mình chính là một loại "Thần Nhân Lôi Cổ thức" không ngừng chồng chất, là một loại rèn luyện ân nấp cấp bậc càng sâu hơn trên tâm tính.
Rèn luyện thể phách, tẩy trừ kinh mạch, phạt tủy sinh cốt là bước thứ nhất, tráng kỳ đảm hùng kỳ hồn, mới là bước thứ hai, chân chính khảo nghiệm nhát, vẫn là trùy tâm, lão nhân giống như là lần lượt lây đại trùy bén nhọn, hung hăng đóng vào nội tâm thiếu niên, tư vị trong đó, có thể nghĩ.
Lão nhân thật ra cũng rất kinh ngạc, một là thiếu niên đến nay còn chưa có phát điên, còn đang cắn răng chống đỡ, đánh chết không muốn nói câu "Ta không luyện quyền" kia. Hai là tòa trúc lâu này huyền diệu, thật sự là tuyệt không thể tả.
Trần Bình An nằm ở trên giường, sau khi quán lên cái chăn, cả người cuộn lại, mặt hướng vách tường, một tay dùng sức bịt miệng lại.
Ở trong khe hở, có tiếng nức nở.
Lại là một tuần.
Một tuần này, gặp kiếp nạn, trở nên càng thêm cực kỳ bi thảm.
Trong đó lão nhân còn yêu cầu Trần Bình An lột da cùng rút gân bản thân, tự tay đi làm!
Có một đêm, Trần Bình An băng bó giống như một cái bánh chưng ngồi ở ghé trúc, đột nhiên đứng lên, thân hình hơi hơi lay động, đi về phía vách núi ngoài cửa.
Hắn tựa như muốn luyện tập tâu thung đã lâu không có luyện tập, chỉ là sau một lần, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Trần Bình An ngơ ngác quay đầu nhìn về phía trấn nhỏ, môi run run, muốn khóc mà không khóc. Hắn đột nhiên hỏi: "Ngụy Bách, ta biết ngươi ở phụ cận, ngươi có thể mang cho ta một bầu rượu hay không?”
Ngụy Bách gật gật đầu,"Trên người ta còn."
Một bầu rượu đã mở nắp từ chỗ cao trước mắt Trần Bình An chậm rãi hạ xuống, Trần Bình An sau khi đưa tay tiếp lấy, quay đầu nhìn về phía trúc lâu,"Có thể uống không?"
Lầu hai truyền đến một tiếng cười lạnh,"Uống rượu tính là cái gì, có bản lãnh về sau chơi cùng Đạo tổ Phật Đà, mới tính hào khít"
Trần Bình An quay đầu, trăng sáng sao sáng, nhìn về phía sơn sơn thủy thủy xa xôi phía nam, hắn cúi đầu ngửi một chút vị rượu.
Hắn từng cõng một lão tú tài say rượu, lão nhân dùng sức vỗ đầu vai hắn, ồn ào "Thiếu niên lang là phải uống rượu!"
Thiếu niên khuôn mặt thần sắc cô quạnh đã lâu, bỗng nhiên tươi cười sáng lạn hẳn lên, hung hăng uống một ngụm rượu mạnh, không ngừng ho khan, đưa bầu rượu lên cao, kiệt lực hô: "Uống rượu thì uống rượu! Luyện quyền thì luyện quyền!"
Sau một lát, thiếu niên nghẹn nửa ngày, vẫn nhịn không được sặc ra nước mắt vì một ngụm rượu mạnh kia, nhỏ giọng oán giận nói: "Rượu thật khó uống..."
Nhưng thiếu niên lại vẫn buộc bản thân uống một hớp lớn, vừa ho khan vừa cất cao giọng nói: "Trên sách nói, mỹ nhân tặng ngã kim thác đao, hà dĩ báo chi anh quỳnh dao (Mỹ nhân tặng ta dao mạ vàng, biết lấy gì để báo đáp, chỉ có ngọc quỳnh dao) ! Rượu không dễ uống, nhưng mà những lời này, thật sự là cực kỳ đẹp!"
Cuối cùng thiếu niên khó hiểu mặt hơi đỏ lên, không biết là do uống rượu, hay là thẹn thùng, hắn nhẹ nhàng hử một tiếng về phương xa.
Thiếu niên như là đang lặng lẽ hỏi cô gái mà hắn thích kia, lại như là đang nói, này, nàng có nghe được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận