Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1612 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (5)



Chương 1612 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (5)




Không để ý đến những tu sĩ Vân Lâu thành đã tản đi như chim thú kia, Trần Bình An càng thêm suy sụp uể oải, hắn không đi về phía Thanh Hạp đảo, cắt hai cái đầu treo lên bên hông, một lần nữa cho thuyền dừng lại cập bờ. Sau khi buộc chặt thuyền vào bến, hắn đi vào Vân Lâu thành, bước đến bên ngoài một tòa phủ đệ vọng tộc, nói là tìm người, tìm một người mới quen ở Vân Vũ đảo gần Thư Giản hồ.
Không ai cản hắn, sau khi Trần Bình An bước qua bậc cửa, hắn tìm được tên thích khách cõng người chết lên bờ lúc ấy, thanh phi kiếm Mười Lăm lặng lẽ bay lơ lửng bên cạnh hắn.
Trần Bình An quay đầu nhìn về một phía, khẽ hô lên: “Thán Tuyết.”
Một cô gái xuất hiện ở đầu tường.
Trần Bình An nói: “Sau này đừng có đi theo ta nữa, bảo vệ Cố Xán cho thật tốt, còn nữa, nói với Cố Xán, mấy chuyện này hắn đừng quan tâm, không cho phép giận cá chém thớt với Vân Lâu thành.”
Tiểu nê thu gật mạnh đầu, giống như nhận được đại xá, nhanh chóng chạy vụt đi.
Trần Bình An đặt hai cái đầu lên bàn đá trong viện, ngồi xuống một bên, nhìn về phía tên thích khách đang không dám động đậy kia, hỏi: “Có gì muốn nói không?”
Gã kia đại khái là biết mình chắc chắn phải chết, tia may mắn cuối cùng cũng chẳng sót lại, dũng khí của hắn bỗng tăng lên mười phần, cười gằn lớn tiếng nói: “Lão tử xuống dưới mồ đợi ngươi!”
Trần Bình An hỏi: “Vậy nếu như ta đổi ý, muốn giết sạch tất cả những người quen biết của ngươi ở Vân Lâu thành này?”
Nam tử nhìn chằm chằm Trần Bình An: “Ta cũng đã chết rồi, còn quan tâm đến chuyện này để làm gì?”
Trần Bình An quay đầu nhìn mấy người đang đứng bên ngoài cửa viện phủ đệ, sau khi thu tầm mắt lại, hắn đứng dậy: “Qua mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi.”
Trần Bình An nhún mũi chân một cái, đạp lên đầu tường, cứ như vậy mà rời khỏi Vân Lâu thành.
Chỉ là lúc hắn rời đi, phi kiếm Mười Lăm đã một hơi chấn nát khiếu huyện bản mệnh còn sót lại của tên thích khách kia.
Thật ra sau đó Trần Bình An có bí mật trở về tòa phủ đệ kia.
Sau đó, hắn xem được một màn kịch hay.
Thì ra tên thích khách kia cũng không phải là người trong phủ mà là người trong chốn thần tiên, có mối quan hệ tâm đầu ý hợp với gia chủ đời trước, là tu sĩ cá lọt lưới của một môn phái gần như đã hoàn toàn diệt môn ở Thư Giản hồ, trước đây hắn cũng không ẩn nấp ở một nơi dễ dàng khiến hành tung bị lộ như Vân Lâu thành, mà ở trong một tòa thành trì biên quan của Thạch Hào quốc, cách Thư Giản hồ hơn ba trăm dặm. Chỉ là lần này Trần Bình An thả bọn họ ở đây nên thích khách mới đến phủ này tĩnh dưỡng, mặt khác, tên thích khách này đúng lúc cũng có nhiều nhân duyên và hương hỏa ở Vân Lâu thành cho nên đã tập kết nhiều tu sĩ, ra khỏi thành truy sát người trẻ tuổi của Thanh Hạp đảo kia. Ngoại trừ việc có ân oán với Thanh Hạp đảo ra, chưa chắc hắn không có suy nghĩ muốn mượn cơ hội này làm giảm chút danh tiếng của Lưu Chí Mậu thân đang ở Cung Liễu đảo kia. Một khi giết thành công, nói không chừng những thế lực đối địch với Thanh Hạp đảo ở Thư Giản hồ sẽ che chở bọn họ đôi phần, thậm chí có thể quật khởi lại một lần nữa, cho nên lúc ban đầu hai người đã cùng nhau mưu kế ở trong phủ, cảm thấy kế này có thể thực hiện, chính là cầu phú quý trong hiểm nguy, có cơ hội danh tiếng vang xa, còn có thể làm thịt một tu sĩ cực kỳ lợi hại của Thanh Hạp đảo, sao lại không làm?
Người từng là “Lão” thần tiên Quan Hải cảnh được người người trong phủ kính trọng lập tức đã bị hai vị cung phụng mới chỉ là tu sĩ tứ cảnh liên thủ với một vị võ phu thần túy ngũ cảnh lăn qua lộn lại nửa ngày, chỉ sợ cái người sắp nằm gục trên vũng máu kia vẫn còn đòn sát thủ, vất vả lắm mới dám ra tay, bắt giữ kẻ đó lại, ba người ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi. Lúc này, gia chủ đương thời mới bắt đầu chửi ầm lên rằng người này vong ân phụ nghĩa, xém chút nữa đã liên lụy đến hơn trăm người trong phủ chôn cùng. Vẻ mặt tên gia chủ này dữ tợn, nói cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra đứa con gái xinh đẹp mấy năm trước đến phủ làm khách của ngươi, đến lúc đó để nàng đứng ở ngay trước mặt ngươi, để ngươi được ngày đêm thưởng thức Xuân cung đồ sống sờ sờ.”
Cuối cùng tên thích khách đang bị trói lại kia cũng bắt đầu liều mạng giãy dụa, cả người da tróc thịt bong, máu thịt be bét.
Tên gia chủ kia sảng khoái cực kỳ, hốc mắt đỏ bừng, nói một câu làm cho người ta đang rét vì tuyết còn thêm lạnh vì sương: “Đừng tưởng khó mà tìm được đứa con gái già rồi có được của ngươi, người khác không biết lai lịch của ngươi chứ ta thì biết, không phải chỉ giấu trong mấy tòa thành trì, quan ải Thạch Hào quốc à? Nghe nói ả ta là một phế vật không có tu chất tu hành, nhưng trời xui đất khiến lại cực kỳ xinh đẹp, tin rằng một nữ tử trẻ tuổi có nhan sắc như vậy, chỉ cần đưa một mớ bạc lớn chắc sẽ không khó tìm, nếu như thật sự tìm không ra thì ta sẽ cho người tới đó phát tin tức, nói ngươi sắp chết ở Vân Lâu thành này rồi, không tin con gái ngươi còn ẩn nấp không chịu chui ra!”
Ba ngày sau.
Một tòa thành trì quan ải Thạch Hào quốc, có một người đàn ông trung niên đã chờ sẵn ở đó, trước khi đoàn người của Vân Lâu thành vào thành.
Để kịp lên đường, cả đoàn người đã chịu cảnh màn trời chiếu đất, liên tục kêu than.
Dẫn đầu là một tu sĩ tứ cảnh và một võ phu ngũ cảnh, từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra rằng có người vẫn luôn quan sát lời nói và cử chỉ của bọn họ, thậm chí còn có thể lẳng lặng ghi vào trong giấy.
Nhóm người kia tìm kiếm trong tòa thành quan ải không có kết quả thì lập tức nhanh chóng chạy qua một tòa quận thành gần Thạch Hào quốc.
Cuối cùng, trong một ngõ nhỏ ở quận thành, họ đã tìm được một bà lão và một thiếu nữ đang sống nương tựa lẫn nhau, không tính là giàu có gì lắm nhưng cũng được coi là hộ có tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận