Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 919: Đi về phương Bắc (3)

Chương 919: Đi về phương Bắc (3)Chương 919: Đi về phương Bắc (3)
Chương 919: Đi về phương Bắc (3)
Lão chưởng quầy nhìn Lục Đài tuấn dật phi phàm, lại liếc mắt Trần Bình An, tươi cười thích thú.
Trần Bình An một thân nổi da gà, làm bộ như nghe không hiểu gì hết.
So sánh với Đồng tử bị Lục Đài thu vào trong túi, lúc ấy thật ra một đám tiểu nhân bên cạnh Đồng tử lại càng làm cho Trần Bình An hứng thú hơn, chúng nó nhỏ như hạt gạo, được xưng là "Nhĩ tử", đọc lên giống âm "Nhi tử”, là một loại tinh mị sống ở bên trong lỗ tai, lấy màng tai người ta làm mặt trống, khi con người đi vào giác ngủ nó sẽ lặng yên nổi trống, nhưng mà chủ nhân lẫn người bên ngoài cũng sẽ không nghe tháy, lại có thê mạnh mẽ phát ra dương khí của chủ nhân, vô hình trung kinh sợ những tà mị hành tấu ban đêm.
Đây là một loại tỉnh quái mà hào môn hiển quý dưới núi sau khi không cần thận bị "dính quỷ trúng tà" bỏ ra số tiền lớn để mua.
Rất nhiều Luyện khí sĩ dưới ngũ cảnh, nếu cần hành tâu núi rậm đầm sâu, bởi vì cảnh giới thấp kém, cũng sẽ tùy thân mang theo một con.
Trừ Đồng tử, Lục Đài còn mua một con nhện lớn cỡ móng tay cái, trên người có năm màu sắc, rất dễ thương, nhưng mà tên của nó cũng đủ để cho Trần Bình An kính nhi viễn chi, Mộng Xuân Chu, yêu thích hái, thu thập những cảnh xuân kiều diễm trong mơ, khi mọi người đi vào giác ngủ rồi, nó có thể ở trên chủ nhân đỉnh đầu dệt ra một tắm lưới nhỏ, sắc thái sặc sỡ, người sẽ ở trong mộng tiêu thụ đêm xuân thiên kim kia.
Bởi vậy Mộng Xuân Chu thường xuyên được tông môn bang phái xem như đạo cụ mài dũa đạo tâm đệ tử, cũng là một trong những vật phẩm mà đạo phái sơn môn tôn trọng song tu nhát định phải có.
Một loạt lồng sắt nhỏ gần bên Mộng Xuân Chu, chứa đầy các đồng loại tương tự Ác Mộng Chu tối đen như mực, con nào con nấy kỳ dị khác biệt.
Trần Bình An đương nhiên không thưởng thức nỗi loại tinh quái này.
Nhưng mà Lục Đài lại rất thích thú, bỏ ra sáu trăm đồng Tuyết Hoa tiền, bởi vì y cảm thấy hình dáng Mộng Xuân Chu thực đáng yêu.
Cho nên nụ cười của lão chưởng quầy càng thêm thâm ý.
Sau đó trong một cửa hàng Lục Đài cùng một vị tu sĩ trong ngũ cảnh, vì một tinh quái hiếm thấy nổi lên tranh giành khí phách, lần này Trần Bình An thật ra lại không cảm thấy Lục Đài tiêu tiền như nước, cho rằng mười hai đồng Tiểu Thử tiền, mua vật có giá trị. Lục Đài sở dĩ mua được, còn là vì đối thủ không phải là thần tiên tiêu tiền mua hàng không nhìn giá, hơn nữa Lục Đài khí thế mười phần, một bộ tư thế ngươi nguyện ý nâng giới ta sẽ chơi với ngươi đến cùng, mới khiến cho người nọ hùng hùng hỗ hỗ rời khỏi cửa hàng. Lòng bàn tay Lục Đài đang cầm một Dương Chi Thú cực kỳ hiếm thấy, đang vui vẻ chơi đùa trên bàn tay y, tiểu tử kia toàn thân được làm từ mỹ ngọc, là ngọc thạch tinh phách ngưng tụ mà thành, thân hình nó chính là thiên tài địa bảo thượng phẩm, là một trong những vật liệu chế tạo phù lục ngọc bài tốt nhất, nhưng mà Dương Chi Thú tính tình cương liệt, sau khi thành niên, chỉ cần bị bắt sẽ lựa chọn tự sát, bởi vậy không thể chăn nuôi.
Mà con trong lòng bàn tay Lục Đài này, bị tu sĩ trong lúc vô tình bắt được, là vì còn tuổi nhỏ, mới không có "ngọc đá cùng vỡ", cho nên mới còn sống, chỉ cần chăn nuôi thích đáng, sẽ có khả năng trở thành giống như "Hoạt linh bảo" giá trị liên thành, nhưng mà khuyết điểm duy nhát, nằm ở chỗ nuôi dưỡng Dương Chi Thú, so với bỏ tiền ra mua nó còn tiêu tốn hơn, bởi vì nó chỉ ăn Tuyết Hoa tiền.
Chưởng quây là vị phụ nhân tư sắc bình thường, mĩm cười nói nếu không phải Phù Kê tông đã có một đôi Dương Chi Thú, nếu không thứ tốt như vậy, khẳng định ngay hôm đó sẽ bỏ ra số tiền lớn đề thu vào.
Hai người đi dạo dọc theo con đường, vào vào ra ra.
Trần Bình An thât ra cũng nhắm được ba thứ, chỉ là do dự, chung quy không nỡ lòng vung tiền như rác.
Một con Kim thiềm ba chân, thuộc loại một trong những thiên địa linh thú, nghe nói người giữ được nó có thể tăng trưởng tài vận của bản thân.
Một con Tầm bảo thử màu ngân bạch, có khứu giác nhạy bén đối với thiên địa linh vật.
Còn có một tiểu tử tên là "Tửu trùng", chỉ biết là sinh ra từ trong rượu ngon trần nhưỡng, nếu đem nó để vào trong rượu mới ủ, chỉ cần vài canh giờ, sẽ có hậu vị giếng như đã chôn dấu máy năm, tất nhiên là thứ vêu thích trong lòng người ưa uống rượu khắp thế gian.
Trần Bình An không tiêu tiền, Lục Đài lại cứ tiêu tiền không ngừng, Long tu lý thân hình cá chép, lớn cỡ bàn tay, thân là cá chép, lại mọc ra hai sợi râu giao long, râu này là một trong những thiên tài địa bảo. Chỉ là so với hai sợi giao tu màu vàng bị Trần Bình An chế thành Phược yêu tác kia, phẩm tướng tự nhiên kém hơn nhiều, nhưng mà loại Long tu lý này, điểm mạnh nằm ở có thể sinh sản sinh lợi, thử nghĩ đi, một tòa tiên môn, mua vài con, tỉ mỉ đào tạo, trăm ngàn năm sau sẽ có một hồ nước đầy Long tu lý.
Lục Đài còn mua một Ngưu hống ngư, thân thể dài không quá ngón tay, lại có thể phát ra tiếng hô như sám.
Trần Bình An căn bản không hiểu Lục Đài mua nó làm cái gì, hù dọa người khác?
Cuối cùng ở cửa hàng cuối đường Trần Bình An thấy được một đám người giấy phù lục, giá cả không đồng nhất, cắt thành đủ loại hình thức, đại khái dựa theo thân cao chia làm ba loại, cao bằng ngón tay, cao bằng bàn tay, cao tới vai, trông rất sống động, có thể quét tước đình viện, dưỡng hoa dưỡng điều, hỗ trợ dọn sách phơi sách vân vân.
Người giấy trên thế gian. nhất là ở những môn đình giàu có khá phổ biến, nó cũng chia cấp bậc phẩm thứ, đạo hạnh, danh vọng, lưu phái người vẽ bùa sẽ có vai trò rất lớn trong việc quyết định giá người giấy, vật liệu giấy cũng có liên quan. Có tông môn chuyên môn chế tạo người giấy cùng hiệu buôn nỗi danh, lợi nhuận cực cao.
Nhưng mà những người giấy nhỏ khờ khờ này, Trần Bình An thấy chúng cực kỳ thú vị, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không động lòng bỏ tiền ra mua.
Bởi vì mắc, hơn nữa không có lời mua cũng vô dụng, không giống chút nào với những mỹ vật giá cả tương tự. Lục Đài lại một hơi mua một xáấp lớn tiểu nhân được gấp thành lá bùa, tất cả đều là loại thấp bé nhất, Lục Đài ném ra năm trăm đồng Tuyết Hoa tiền, nói là khi nào nhàm chán, sẽ kêu chúng nó ở trên bàn diễn võ chém giết, nhất định sẽ thấy hết buồn...
Về chuyện tiêu tiền, Trần Bình An căn bản không có gì để nói với Lục Đài.
Từ Hảm Thiên nhai lại đi hướng lên trên ba bốn dặm sơn đạo, có một tòa Hành Chỉ đình, ý nghĩa toàn bộ người ngoài Phù Kê tông dừng bước ở đây, không thẻ tiếp tục lên núi.
Trần Bình An và Luc Đài thắng lợi trở về cùng nhau đi vào tòa Hành Chỉ đình kia, dọc theo đường đi Trần Bình An không nhịn được liếc nhìn Lục Đài vài lần, rất ngạc nhiên y giấu những yêu quái tinh mị này đi đâu rồi, Lục Đài quả thật có Phương thốn vật, nhưng mà lá bùa phù lục có thể cất giữ trong đó, nhưng tinh mị loại vật còn sống có chứa dương khí này, vạn vạn không thể để vào trong đó, vừa để vào sẽ bạo liệt, thậm chí có khả năng làm hại Phương thốn vật vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận