Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1207: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (1)

Chương 1207: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (1)Chương 1207: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (1)
Chương 1207: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (1)
Rất nhanh sau đó, Trần Bình An dẫn theo đám người Bùi Tiền tìm đến người nhà Phạm gia ở bến đò Quế Hoa đảo, lần trước là lão kiếm tu Kim Đan Mã Trí lái xe, Phạm Nhị đưa tiễn, Trần Bình An trực tiếp bước lên Qué Hoa đảo, thế nên không tiếp xúc mấy với con em Phạm gia ở bến đò, nhưng chỉ cần Trần Bình An báo tên hiệu ra, quản sự Phạm thị như thể nghe được tin tức cực tốt, để Trần Bình An đợi trong chốc lát, lập tức đi truyền tin về Lão Long thành, đồng thời nhanh chóng kêu mấy chiếc xe ngựa trang sức tao nhã, tự thân đưa đám người Trần Bình An lên xe, cung kính đến mức khiến Trần Bình An cứ cảm thấy là lạ không hiểu ra sao.
Lão Long Thành thân là trung tâm nối liền hai châu Bảo Bình, Đòng Diệp, độ phồn hoa còn hơn cả kinh sư đại vương triều, nó có hai tòa bến cảng tiên gia, năm họ lớn ở Lão Long thành có sáu chiếc đò ngang di chuyển giữa các châu, bến đò nằm ngay trên tòa đảo hoang cách Lão Long thành hơn ba mươi dặm. Mà năm đó Trần Bình An lần đầu đi tới Lão Long thành, bến đò nằm ở mặt tây Lão Long Thành, vào thành cần phải đi qua một con phố dài ba trăm dặm khiến người líu lưỡi, cả con phố đó đều là tổ nghiệp Tôn thị, gia chủ Tôn Gia Thụ là một thanh niên thiếu chút nữa thôi sẽ trở thành bằng hữu nhưng cũng thiếu chút thôi sẽ trở thành địch nhân, khiến Trần Bình An đến nay vẫn khó mà quên được.
Trần Bình An và Bùi Tiền ngồi chung một chiếc xe ngựa, Bùi Tiền ngồi trên lâu thuyền do chim tước xanh nâng lên bôn ba trên trời bay lâu vậy rồi, lúc này cuối cùng cũng đã đặt chân lên mặt đất, về đến quê nhà Trần Bình An, tâm tình không khỏi có chút hưng phấn, vén màn xe lên, hiếu kỳ nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Trong thùng xe, Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên lại bắt đầu đánh cờ, Ngụy Tiện và Chu Liễm ở chung một buồng khác thì một người nhắm mắt ngủ gật, một người mở to mắt đọc sách.
Thông qua thái độ của quản sự Phạm gia, Trần Bình An phát giác được có điều không thích hợp, bắt đầu trầm tư suy nghĩ, Trần Bình An biết bản thân mình không phải nhân vật quan trọng gì cho cam, lúc rời khỏi Lão Long thành mới chỉ là một tên võ phu tứ cảnh vừa phá vỡ bình cảnh ở tổ trạch Tôn thị, người hắn quen biết chỉ có mỗi Phạm Nhị, Tôn Gia Thụ, Trịnh Đại Phong, Phù Nam Hoa, tóm lại là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà đương thời Lão Long thành được bao phủ bởi bầu không khí vui mừng bao phủ khắp đất trời, bởi vì Phù thị sắp đón nghênh cưới nữ tử Vân Lâm Khương thị, chuẩn xác mà nói thì là nữ tử Vân Lâm Khương thị sắp "hạ giá" vào Phù gia, đối tượng liên hôn chính là thiếu thành chủ Phù Nam Hoa, người thiếu chút bị Trần Bình An đâm chết cùng với Thái Kim Giản. Cái từ "Hạ giá" này rất vi diệu. Đến cả Phù gia phú giáp một châu cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng.
Phú quý phú quý, phú chưa hẳn quý, quý tất nhiên do phú mà được, phú so với quý thì thua xa. Bởi vì kẻ sau đồng nghĩa với truyền thừa lâu đời, gia để thâm hậu, chỗ dựa nằm ở trên cao mây che ngút ngàn.
Đương nhiên phú đến mức như Đồng Diệp châu Ngọc Khuê Tông Khương thị, thậm chí là Ngai Ngai châu Lưu thị, tiêu tiền còn khó hơn cả kiếm tiền, vậy thì lại là chuyện khác.
Vân Lâm Khương thị là một trong những hào phiêt di dời đến Bảo Bình châu sớm nhất, phủ đệ nằm giáp biển lớn Đông Nam bộ, mặt cửa phủ hướng ra biển, khuyết môn thần đạo kéo dài sâu trong biển hơn ba mươi dặm, cuối cùng lấy một đôi đá ngầm thiên nhiên cực lớn làm khuyết môn, được xưng là "Bao quát Đông Hải", danh chắn máy châu.
Giữa lúc Nho gia mới vừa trở thành chính thống, Lễ thánh một tay chế định quy củ lễ nghỉ phức tạp cho Hạo Nhiên Thiên Hạ, tổ tiên Khương thị từng có máy vị "Đại Chúc" thân phận siêu nhiên, trong đại sử và "đại lễ xuân quan", đại tế đều là một trong sáu đại thiên quan, chủ yếu chưởng quản chúc từ kỳ thần hàng phúc của tất cả đế vương quân chủ trong thiên hạ.
Đương thời cả tòa Lão Long thành đều suy đoán giá trang (của hồi môn) của vị nữ tử Khương thị kia liệu có phải là một chiếc bán Tiên Binh.
Chẳng qua đối với Trần Bình An mà nói, những lời một đồn mười mười đồn trăm này hắn không máy quan tâm, cũng chỉ uống rượu tán nhảm máy câu với Trịnh Đại Phong, Phạm Nhị mà thôi, hắn vừa không phải là người địa phương Lão Long thành, cũng không lăn lộn trong đại thế, cho nên không có nhiều cảm xúc. Phù Nam Hoa dù lấy một vị nữ tử thân phận tôn quý thì đã sao? Dù cho huynh trưởng hắn Phù Đông Hải, đại tỷ Phù Xuân Hoa may mắn lên làm thành chủ của cả tòa Lão Long thành... Khi đó Trần Bình An đúng là có chút phiền lòng, điều này đồng nghĩa với cực có khả năng sẽ liên lụy đến Phạm Nhị, thậm chí là trọn cả Phạm gia.
Chỉ là việc khó đến máy đều nên suy nghĩ tìm đối sách, chứ không nên quá mức âu lo sợ hãi, bằng không sẽ chỉ tự loạn trận cước mà thôi.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trần Bình An hiểu rất rõ điểm này. Ước chừng qua gần nửa canh giờ, xe ngựa còn chưa vào thành đã chậm rãi dừng lại, Trần Bình An khom lưng vén rèm lên,
Lập tức nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang chạy chậm đuổi theo xe ngựa, gắng sức vung tay, Trần Bình An xuống xe, giơ tay lên cao cao, trùng trùng vỗ đánh với người đang đuổi theo một cái, chính là Phạm Nhị, không còn là thiếu niên lang môi hồng răng trắng mà đã trở thành một công tử tuổi trẻ anh tuấn, chỉ là dù đi nơi nào, khí tức sáng sủa độc hữu trên người Phạm Nhị vẫn không thay đổi. Phạm Nhị lắc lắc bàn tay, cười ha ha nói: "Trần Bình An, cảm nhận được uy lực một chưởng này của ta không? Nói ra khả năng sẽ hù ngươi chết khiếp, hiện nay ta cũng là võ phu tứ cảnh! Chẳng qua không sao cả, võ phu tứ cảnh dưới gầm trời này, ngươi số một ta số hai, thế là tốt nhất!"
Cũng là võ phu tứ cảnh? Cũng?
Đám người Bùi Tiền xuống xe ngựa theo, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
Trần Bình An mỉm cười nói: "Lợi hại lợi hại."
Phạm Nhị di chuyển một vòng quanh người Trần Bình An: "Sao không mang giầy rơm, hại ta thiếu chút không dám nhận người."
Lại giơ tay ra để đo chiều cao, Phạm Nhị thoáng chán nản nói: "Cao hơn ta không ít a."
Phạm Nhị rón rén lấy ra một túi tiền căng phòng từ trong tay áo, sau đó xòe một bàn tay về phía Trần Bình An, ra sức nháy mắt.
Theo như ước định lần trước, Trần Bình An cần phải nung một món đồ sứ làm lễ vật tặng hắn, xấu chút cũng không sao cả, chỉ cần là Trần Bình An đích thân làm là được, như vậy Pham Nhi hắn sẽ có thể cầm đi khoe khoang với bằng hữu.
Trần Bình An để Phạm Nhị thu lại túi tiền, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi nói phải làm đồ sức tặng cho ngươi, nhưng ta vẫn chưa làm, phải đợi đến Lão Long Thành, ta mua chút công cụ nung sứ, ngoài ra phải tìm đất sét thích hợp, ngươi tưởng đơn giản lắm chắc?"
"Được rồi, đợi vào Lão Long Thành rồi nói tiếp, đến lúc đó ta giúp ngươi tìm đát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận