Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1767 - Một Mình Đi Về Phía Nam (7)



Chương 1767 - Một Mình Đi Về Phía Nam (7)




Cố Xán vẫn gật đầu: "Đã nghe nói rồi, trên đời này không có chuyện gì là bí mật cả. Lần trước sau khi gặp mặt ngươi, Lữ Thải Tang không hề đến lấy một lần, chỉ có Hàn Tĩnh Linh và Hoàng Hạc là đã đặc biệt tới đảo Thanh Hạp một chuyến sau khi Tô Cao Sơn xuất hiện và Lưu Chí Mậu gặp nạn. Hoàng Hạc còn muốn vào nhà của ngươi xem thư nhưng ta từ chối rồi, bởi vì lúc đó sắc mặt của hắn ta trông không được tốt cho lắm."
Trần Bình An liếc nhìn Cố Xán.
Cố Xán cười nói: "Bây giờ ta đã biết mình không thông minh rồi, nhưng cũng không đến nỗi quá ngu ngốc phải không?"
Trần Bình An ậm ừ: "Đừng cảm thấy thất vọng vì những người như Hàn Tĩnh Linh và Hoàng Hạc, như vậy thật sự rất ngu ngốc. Đồng thời cũng đừng thất vọng với Lữ Thải Tang, như thế cũng không đủ thông minh. Các ngươi là những bằng hữu thực sự. Nếu như đã là bằng hữu, ngươi phải đặt mình vào vị trí của bọn họ, nên suy xét đến hoàn cảnh của đối phương nhiều hơn. Lữ Thải Tang cũng có sư môn và trách nhiệm của riêng mình. Một bằng hữu thực sự nên thông cảm nhiều hơn. Thế giới rất phức tạp, đừng quá mong đợi vào thập toàn thập mỹ, có đã là tốt nhất rồi. Nếu không, thì cứ giữ lại phần tình cảm này, biết đâu sau này có một ngày sẽ đợi được một tình bằng hữu tốt nhất của mình, đến lúc đó sẽ như một bình rượu ngon, cho dù có uống thỏa thích cũng không muộn.”
Cố Xán im lặng không nói: "Trần Bình An, bây giờ ta đã nghe lọt lỗ tai đạo lý của ngươi có phải là đã quá muộn rồi không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Vẫn chưa muộn."
Cố Xán nói: “Nhưng ta vẫn là Cố Xán như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Trần Bình An nói: "Tốt được chút nào hay chút đó, thêm một phần đạo lý thì cũng hay được một phần."
Hai người không nói chuyện nữa, rồi cứ như vậy mà đi đến đống đổ nát là phủ Hoành Ba cũ.
Trần Bình An hỏi: "Ngươi có muốn cùng ta rời khỏi hồ Thư Giản, nhưng vẫn sẽ còn quay lại nữa, giống như ta lần này vậy?"
Cố Xán hỏi ngược lại: "Vậy còn mẫu thân của ta thì sao?"
Trần Bình An không trả lời.
Hắn chỉ đưa ra sự lựa chọn.
Cố Xán lắc đầu nói: "Ta biết ngươi làm như vậy là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta sẽ không rời đi, ta đi rồi cũng không yên tâm được. Cho dù ta ở lại đây cũng không có ích lợi gì. Nhưng ta cứ như vậy mà bỏ đi, thì trong lòng ta lại không buông bỏ được, ta đã có lỗi với ngươi rồi, lại có lỗi với Tiểu nê thu nữa, ta không thể tiếp tục có lỗi với mẫu thân của mình nữa. Ta vẫn sẽ không hối hận đâu, Trần Bình An, nếu ngươi muốn mắng ta thì cứ mắng đi.”
Trần Bình An cũng không có ý định kiên trì tiếp huống hồ chi là mắng Cố Xán.
Cố Xán có chút kỳ lạ.
Trần Bình An đút hai tay vào tay áo, nhìn Cố Xán đang bối rối, nhẹ giọng nói: "Trần Bình An đã từng mắng con sên nhỏ trong ngõ Nê Bình chưa?"
Cố Xán mỉm cười.
Cũng bật khóc.
Hóa ra là như vậy, đạo lý của Trần Bình An chỉ đơn giản như vậy.
Chuyến đi tới đảo Thanh Hạp của Trần Bình An đến vội vã, đi cũng vội vã.
Thật ra Cố Xán rời đi hay ở lại đều không liên quan gì đến đại cuộc, sự thật là bây giờ Trần Bình An cũng không thể thay đổi được gì quá nhiều, phía sau có một số chuyện, bất kể là hành động của Tô Cao Sơn ở Đại Ly, những thay đổi ở hồ Thư Giản, hay kế hoạch của các tu sĩ của đảo Cung Liễu, chỉ cần Trần Bình An không muốn rời khỏi trung bộ của Bảo Bình châu, thì Cố Xán có ở đâu cũng sẽ như vậy.
Nhưng bản thân Cố Xán sẵn sàng ở lại đảo Thanh Hạp, canh giữ phủ Xuân Đình thì đã là tốt nhất rồi.
Trần Bình Bình chèo thuyền đi.
Trước khi cập bến thành Lục Đồng, chiếc thuyền đã đi qua Phù Dung Sơn, nơi có tổ sư đường đã bị dỡ nát. Ban đầu khi rồng lửa xuất hiện, vẻ kiêu ngạo ngút trời hoàn toàn không kém gì con chạch lật tung sông núi đó. Những kẻ có lòng riêng cảnh giới đủ cao ở hồ Thư Giản còn lầm tưởng rằng kẻ thù đại đạo của Cố Xán đã xuất hiện rồi, sẽ nổ ra một trận chiến như nước với lửa, nhưng bọn họ không ngờ rằng nhóm người từ vùng ngoài được đồn đại là Niêm Can Lang của Đại Ly đã chọn dừng lại và rời đi.
Tuy nhiên, sau đó cũng có rất nhiều chuyện để người ta phải hóng hớt, nữ tử mặc áo xanh có mây mù bao phủ đã khơi dậy sự nghi ngờ và suy đoán của người khác, một thiếu niên kỳ lạ có nốt ruồi ở mi tâm đã hợp tác để giết chết kiếm tu cửu cảnh của vương triều Chu Huỳnh. Người ta nói rằng không chỉ xác thịt mà linh hồn cũng bị biến thành thức ăn, đến ngay cả Nguyên Anh cũng bị giam giữ, điều này có nghĩa là hai vị "lão tu sĩ" với "trông như thiếu niên thiếu nữ" trong quá trình truy sát đã sử dụng rất nhiều sức lực, điều đó càng khiến người ta hoảng sợ hơn vì rằng có sự khác biệt rất lớn giữa việc đánh bại một địa tiên và giết chết một địa tiên.
Sau khi Trần Bình An cập bến, hắn lấy ngựa từ quán trọ, rồi lại đi đến cửa hàng trong ngõ sau mua vài chiếc bánh bao nhân thịt vỏ mỏng nhiều nhân, ăn một bữa no nê rồi mới vội vã lên đường đến Mai Dụ quốc.
Quan ải giáp ranh với biên giới phía đông nam của Thạch Hào quốc tên là Lưu Hạ, cũng khá có tiếng trong lịch sử, mỗi người nói một kiểu, có người cho rằng vị hoàng đế sáng lập nên vương triều Chu Huỳnh đã từng cứu được một mưu sĩ của Hàn tộc được mệnh danh là "thành công một nửa”, cũng có người nói rằng đó là tu kiếm Nguyên Anh mạnh nhất trong lịch sử của vương triều Chu Huỳnh, đang suy sụp chán nản, không thể ngộ đạo được nữa. Cuối cùng, vẫn không thể trở thành một kiếm tiên Thượng ngũ cảnh. Ông ta đã dùng kiếm khí mạnh mẽ của mình viết hai từ "Lưu Hạ” trên vách đá, có nghĩa là tiếc nuối vì binh bị giải tán. Điều này làm cho những kiếm tu ở khu vực trung bộ của Bảo Bình châu và rất nhiều các kiếm sĩ trong giang hồ đều coi quan ải của nước chư hầu này như một nơi thánh địa trong lòng, tất cả đều sẽ đến đó, nhìn phong thái của hai từ “Lưu Hạ” trên vách đá.
(Lưu Hạ:留下 nghĩa là ở lại. )



Bạn cần đăng nhập để bình luận