Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 759: Hồng Tía Đua Chen (1)

Chương 759: Hồng Tía Đua Chen (1)Chương 759: Hồng Tía Đua Chen (1)
Chương 759: Hòng Tía Đua Chen (1)
Từ Viễn Hà thở dài, cười nói cùng Trần Bình An: "Lúc trước ở Yên Chỉ quận trong lúc vô tình Sùng Diệu đạo nhân có nói một chuyện, ở đông nam bộ Bảo Bình châu, chính là phụ cận Thanh Loan quốc ta muốn đi, nửa năm sau sẽ triệu khai một hồi thuỷ bộ đàn tràng thanh thế lớn, đến lúc đó sẽ có vô số Đạo giáo thần tiên hội tụ, càng có vài vị Đạo gia tiên sư Bảo Bình châu đại danh đỉnh đỉnh, ở bên kia công khai khai đàn thuyết pháp. Trương Sơn Phong đương nhiên muốn đi xem thử, nhưng mà không biết mở miệng với ngươi như thế nào, luôn cảm thấy nếu giữa chừng thay đổi hành trình, rất không trượng nghĩa, xin lỗi ngươi, hiện tại tốt rồi, ngươi đã mua được chuôi pháp kiếm này, người này sẽ cảm thấy càng không mặt mũi cáo biệt với ngươi, dù sao ngay từ đầu đã nói rõ, muốn cùng ngươi một đường đi đến Lão Long thành, ta đánh giá người này hiện tại có lễ đã muốn chết rồi. Cũng tốt, Trần Bình An, ngươi hãy dùng chuôi Chân Vũ kiếm này đào một cái hố trên đất, đem chôn hắn đi, xong hết mọi chuyện.”
Trần Bình An nhảy hẳn lên tát một cá lên đầu Trương Sơn Phong,"Nhìn bộ dạng ngốc nghéch của ngươi kia, y như đàn bà! Chúng ta là ai với ai? Ngươi có bị ngốc không vậy hả! Kiếm, lấy đi, tiền, cho thiếu, người, cút đi!"
Đạo sĩ trẻ tuổi không ngắng đầu, bả vai khẽ run.
Trần Bình An không nói gì nữa, sau khi vứt Chân Vũ kiếm cho Từ Viễn Hà, một mình đơn độc bước nhanh rời khỏi.
Khi đạo sĩ trẻ tuổi hốc mắt đỏ bừng ngắng đầu, vị thiếu niên bối kiếm đến từ Đại Ly Long Tuyền kia đã đi xa, tựa như nhận thấy được ánh mắt của Trương Sơn Phong, thiếu niên giầy rơm giơ một cánh tay lên cao, nắm chặt nắm tay, dùng SỨC Quơ quƠ.
Cửa ra của độ thuyền Tràn Bình An vừa lên không ở chung một chỗ với cửa ra đi hướng Vân Tùng quốc, sau khi trả mười đồng Tuyết Hoa tiền, cầm một khối mộc bài, sau đó trả lại ấn phù Đại đô đốc phủ tặng cho, Trần Bình An liền đi theo máy chục người đang đi hướng cửa ra, địa điểm đúng là một cửa vào rộng rãi trong lòng đất, cửa động rộng đến năm sáu trượng, nhai khắc phủ kín tiên sư danh nhân các đời lịch đại,"Ngư lân tiên cảnh","Hồ trung nhật nguyệt trường” (”), Dao Lâm động thiên", phần lớn bút lực mạnh mẽ, sau khi nhập động thì sáng sủa rộng mở, ánh sáng sáng ngời, đoàn người nối đuôi nhau đi xuống, sau khi đi chằm chậm một nén nhang, tiến vào một sảnh động thật lớn, thạch bích hai mặt đông tay, có bích họa phi thiên trông rất sống động, tay áo kéo dài, thần thái phiêu nhiên, rõ ràng có thể thấy được khuôn mặt cô gái, thân thể đấy đà, nhưng không làm cho người ta cảm thầy mập mạp.
(*) Trích từ hai câu thơ: Túy hậu kiền khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường, dịch nghĩa "Tỉnh rượu trời đất cao rộng quá, trong say ngày tháng thảnh thơïi” Bên bờ cửa ra có neo đậu một lâu thuyền ba tầng, hai đuôi thuyền đều có trang trí hoa văn long đầu long vĩ, trừ hình thể khổng lồ hầu như so sánh được với chiến thuyền đại hồ vương triều ra, hình thức giống như thuyền đò thế tục, trừ nhóm người Trần Bình An, đã có hơn ba trăm người tụ tập lại ở bên kia, cửa ra có cửa hàng thương gia đủ mặt hàng, linh lung tinh xảo, không treo tấm biển câu đối, chỉ treo tự bài ở ngoài cửa tiệm, buôn bán tranh chữ, điểm tâm và trái cây, cùng với một ít đặc sản địa phương xung quanh, tỷ như những chiếc địa y cỡ nhỏ của Thải Y quốc, chén chọi gà, tranh chữ lá thông Tùng Khê quốc, điêu khắc lá cây du Cổ Du quốc, gỗ điêu khắc La Hán vân vân.
Trước đó Trần Bình An trả khoản tiền mười đồng Tuyết Hoa tiền, thuê một gian phòng đơn ở lầu hai, thật ra lầu một chỉ cần ba đồng, cũng chính là ba ngàn lượng bạc, tuy nói là cửa ra tiên gia, hơn nữa lộ trình dài lâu, nhưng cái giá này so sánh với vương triều thế tục viễn du, vẫn là rất dọa người. Cũng may Trần Bình An là người đã từng đi trên côn thuyền, không đến mức cả kinh hoảng sợ, ở Thanh Phù phường lại bán ra bát Ngũ nhạc chân hình cùng cây mun sắm đánh, có thêm bốn trăm năm mươi đồng Tuyết Hoa tiền, thu lợi không tệ, hơn nữa Trần Bình An cần mỗi ngày luyện quyền đi cọc, cho nên vẫn phải bỏ ra phần tiền này, không tiết kiệm được.
Có một vị Luyện khí sĩ cửa ra ngồi ở trên đài đá nhỏ bên bờ, ngồi trên ghế thái sư, cầm trong tay một bát trà phủ kín họa tiết chá cô ban (*), uống vô số hớp mà nước trà vẫn không thấy đáy. Hắn cao giọng nhắc nhở mọi người, sau nửa canh giờ độ thuyền sẽ nam hạ, trước khi lên thuyền, có thể mua một ít đồ vật đặc sản giá rẻ mang về quê nhà, sau đó hắn đặc biệt nhấn mạnh đến địa y Thải Y quốc cùng bồn hoa Sơn Lan quốc, khen ngợi không ngớt, thổi phồng hết sức, còn báo tên tự bài của hai cửa hàng mặt tiền, quả thực không thiếu khách nhân của độ thuyền động tâm, đi hướng hai cửa hàng vung tiền như rác, điều này làm cho chưởng quây những cửa hàng còn lại hoặc xem thường hoặc cực kỳ hâm mộ, có tiền mua tiên còn được mà, bọn họ không có tiền mua quan hệ, cũng chỉ có thể như thề.
(°) chá cô ban là mảng lông của chim trĩ Trần Bình An yên lặng đứng ở bên trong đám người, đột nhiên nghĩ tới con trai thái thú Yên Chỉ quận Lưu Cao Hoa, cùng với thư sinh thụ tinh Cổ Du quốc, còn có chén chọi gà lúc ấy bọn họ mang theo, nghe nói ở nơi khác giá sẽ cao gấp máy lần, cũng chạy tới mua một cặp chén chọi gà, một đồng Tuyết Hoa tiền hai cái, đem bỏ vào hộp gỗ hoàng dương có chén sứ rồi để vào trong túi, lại dùng bạc trắng tiền thật để mua một ít trái cây tươi mát, cầm một nắm lớn ở trong tay.
Bên trong người người tấp nập, thiếu niên chân mang giầy rơm, lưng đeo hộp kiếm, cột xéo chiếc túi bằng vải bông, còn mang theo một nắm lớn dưa và trái cây.
Tuy người rất nhiều, giữa người với người cách nhau chỉ hai ba bước, nhưng mà so với ồn ào náo nhiệt nơi thị thành châu quận, cửa ra tiên gia cửa này đã yên tĩnh hơn rất nhiều, đa phần là bằng hữu tụ lại, khe khẽ nói nhỏ, ít có người cao giọng nói chuyện, một ít trĩ đồng không nhịn nổi tính tình hiếu động trời sinh, cũng bị trưởng bối trong nhà kéo tay giữ lại kiên quyết không cho bọn nó chạy loạn chung quanh.
Dù sao cũng là nơi thần tiên du tập trong truyền thuyết.
Luyện khí sĩ trên núi, ai xuất môn đi ra bên ngoài, cũng sẽ không khắc danh hiệu sư môn trên trán, lại càng không để toát ra cảnh giới tu vi thật SỰ.
Hạ ngũ cảnh trong ngũ cảnh, tổng cộng mười cảnh, cảnh giới nhiều như vậy, là chết, nhưng người là sống, lời thánh nhân tính tương cận tập tương viễn (1), đại đạo dài lâu, mới chỉ tu hành mấy chục năm trăm năm, trời mới biết một vị Luyện khí Sĩ cuối cùng sẽ có tính tình như thế nào? Nếu là mọi chuyện không chỗ nào cố ky, chỉ trông vào một đôi nắm tay một thân tu vi tùy tâm sở dục, khẳng định một ngày sẽ bị người khác đạp nằm trên đất để giảng đạo lý.
(1) Mạnh Tử nói: "Nhân chi sơ tính bổn thiện, tính tương cận tập tương viễn", nghĩa là con người sinh ra ban đầu vốn dĩ lương thiện, tính tình khá đồng nhất, nhưng do môi trường và sự tiếp cận học hỏi khác nhau mà tính tình đâm ra khác biệt nhau.
Nhưng phủ đệ tiên gia may mắn xuất thân tông tự đầu, ví dụ như Thần Cáo tông, Chân Vũ sơn Phong Tuyết miếu loại này, nhất là Thư viện Quan Hồ kinh sợ Bảo Bình châu kia, cho dù không phải đệ tử đích truyền, vẫn theo đó có tư cách hoành hành một châu, vô hình trung tựa như mang theo một tấm bài bình an.
Hoặc chính là có một ân sư truyền đạo Kim Đan cảnh Nguyên Anh cảnh, cái này cũng là một tám bùa hộ mệnh phân lượng mười phân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận