Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1509 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (8)



Chương 1509 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (8)




Người tí hon hoa sen chỉ có một tay nâng cánh tay lên, ngoéo tay với Thôi Đông Sơn, kích cỡ ngón tay của hai bên cách xa nhau, vô cùng thú vị.
Thôi Đông Sơn vẫn luôn khom người, mỉm cười nói: “Ngoéo tay một trăm năm không thay đổi, ừm, nếu có thể thì một ngàn năm một vạn năm đều không thay đổi.”
Nhóc con ra sức gật đầu.
Thôi Đông Sơn đột nhiên hung thần ác sát nói: “Nếu một ngày nào đó ngươi đổi ý, ta sẽ đánh chết ngươi, đặt ngươi lên trên một cái thớt gỗ, phập phập phập, cắt thành tám miếng, nấu canh húp, cho thêm hành tỏi, rắc thêm dầu muối…”
Nói được một nửa, Thôi Đông Sơn đã tự thấy vui vẻ rồi làm cái mặt quỷ. Như là còn chưa đã ghiền, hắn đưa hai tay ra kéo miệng, nhăn mũi, làm mặt quỷ.
Người tí hon hoa sen cười khanh khách, dứt khoát nằm xuống mặt đất quơ tay quơ chân.
Thôi Đông Sơn cũng thoải mái cười to.
Trong tháng năm dài đằng đẵng sau này.
Lạc Phách sơn, vẫn còn có một con tinh mị nhỏ như thế.
Nó không buồn không lo, ngây thơ hồn nhiên.
Dù sau này thành tựu của Trần Bình An có cao bao nhiêu, mỗi lần ra cửa đi xa trở về quê nhà cũng sẽ ở chung với nhóc con một khoảng thời gian, nói vài lời tâm sự trong lòng vô cùng đơn giản.

Có lẽ là nhận ra tâm cảnh Trần Bình An hơi phập phồng bất định nên Mao Tiểu Đông không gọi Trần Bình An tới thư phòng, mà lại là chọn vào một đêm dài vắng người không tiếng lật sách, dẫn theo Trần Bình An đi dạo quanh thư viện.
Vừa đi vừa trò chuyện, dù sao Mao Tiểu Đông xưa nay vẫn là như vậy, bất luận là làm việc, hay là dạy học dạy người, đều khá nguyên tắc, ta dạy ngươihọc vấn trên sách, nói ra đạo lý của bản thân, học sinh thư viện cũng vậy, tiểu sư đệ Trần Bình An cũng vậy, các ngươi trước hết cứ nghe đi, ta sẽ đưa ra kiến nghị,, chưa hẳn thật sự thích hợp với ngươi, nhưng mà các ngươi ít nhất có thể mượn điều này để mở rộng tầm mắt.
Trần Bình An liền cùng Mao Tiểu Đông đi qua Phu tử đường có treo hình vẽ ba vị thánh hiền, tàng thư lâu thi thoảng có lốm đa lốm đốm ánh nến sáng lên, từng gian học xá vang lên tiếng ngáy hoặc tiếng nói mớ.
Cuối cùng hai người đi đến đỉnh Đông Hoa sơn, cùng nhau quan sát cảnh đêm kinh thành Đại Tùy.
Chỗ giàu có xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, liên miên thành vùng, dường như từ khoảng cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được tiếng ca hát yến oang vọng đến từ nơi đó.
Nơi bần hàn, cũng có ánh trăng làm bạn, cũng có củi gạo dầu muối.
Trần Bình An đột nhiên lên tiếng: "Mao sơn chủ, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, luyện hóa năm món vật bản mạng, kiếm đủ thuộc tính ngũ hành là để xây dựng lại cầu trường sinh, nhưng mà ta cũng muốn luyện quyền cho thật giỏi, dù sao luyện quyền cũng là luyện kiếm, về phần có thể nuôi dưỡng ra được phi kiếm bản mạng của bản thân, trở thành một kiếm tu hay không, trước mắt không muốn nghĩ tới nó nữa. Vì vậy kế tiếp, ngoại trừ một vài khiếu huyệt quan trọng có khả năng thích hợp ngũ hành để đặt vật bản mạng, ta vẫn sẽ như trước đó, để dành cho trong cơ thể một luồng chân khí võ phu thuần túy, nuôi dưỡng ở mức cao nhất."
Mao Tiểu Đông gật đầu nói: "Nếu ngươi dự định như vậy thì ta cảm thấy cũng có thể thực hiện được, về phần kết quả cuối cùng là tốt là xấu, trước tiện tạm thời chớ hỏi thu hoạch, chỉ hỏi cày cấy mà thôi."
Trần Bình An ừ một tiếng.
Thật ra Mao Tiểu Đông vẫn chưa nói toạc ra, sở dĩ tán thành hành động lần này của Trần Bình An là do việc Trần Bình An chỉ sáng lập năm phủ đệ, hai tay dâng phần đất còn dư cho luồng chân khí võ phu thuần túy, thật ra đây không phải là một con đường chết.
Thân người vốn là một tiểu thiên địa, kỳ thật cũng có người gọi đó là động thiên phúc địa, dưới kim đan, tất cả khiếu huyệt phủ đệ, mặc ngươi chăm sóc gầy dựng tốt thế nào cũng chỉ nằm ở phạm trù phúc địa, kết thành Kim Đan, mới chỉ lĩnh hội được sơ bộ về huyền diệu của động thiên tĩnh lư, có một bộ điển tịch đạo gia đã nói rõ từ xưa, tiết lộ thiên cơ: "Động thất trong núi, thông tới trời cao, liên thông nhiều núi, hô ứng lẫn nhau, thiên địa đồng khí, hợp lại làm một."
Kết thành Kim Đan khách, mới là người pha ta.
Những lời này sở dĩ có thể thịnh hành thiên hạ, được tất cả các luyện khí sĩ xem là tiêu chuẩn, tất nhiên phải có nguồn gốc nền móng xa xưa.
Mao Tiểu Đông không nói, là vì chỉ cần Trần Bình An từng bước đi về phía trước, sớm muộn đều có thể đi đến một bước kia, nếu nói sớm, bỗng nhiên một mộng cảnh tốt đẹp nhảy ra, trái lại sẽ có khả năng làm dao động tâm cảnh Trần Bình An vốn thật vất vả mới bình tâm lại được.
Truyền đạo thụ nghiệp chưa bao giờ dễ dàng, sao có thể không cực kỳ thận trọng. Mài dũa mỹ ngọc, là phải từng đao một trừ bỏ tạp loạn, giữ lại tinh hoa, nhưng cũng cần phải tránh làm bị thương tới gân cốt thần khí, sao mà khó vậy. Sao dám không cân nhắc đi cân nhắc lại?
Nói lui một bước, Trần Bình An đối xử với tiểu cô nương tên là Bùi Tiền kia, không phải cũng giống như vậy sao?
Chỉ có điều tạm thời Trần Bình An chưa tự nhận ra mà thôi.
Mao Tiểu Đông nói khẽ: "Về nhân tính bản ác mà tiên sinh đưa ra, những môn hạ đệ tử như chúng ta, năm xưa ai cũng có ngộ tính của riêng mình. Có vài người khi thấy tiên sinh yên lặng, đã tự mình phủ định bản thân, cải huyền dịch điều (thay đổi người thì mọi việc cũng thay đổi), có người trù trừ không tiến, tự hoài nghi bản thân. Có người dùng điều này để mua danh chuộc tiếng, tâng bốc bản thân hành xử khác nhau, tự xưng muốn đi ngược lại số đông, tuyệt không hòa lẫn bản thân vào xu thế, kế thừa văn mạch của tiên sinh chúng ta. Phàm trần nhiều loại người, nhân tâm nhiều, chi văn mạch gần như đã đoạn tuyệt của chúng ta, bên trong đã là cảnh tượng chúng sinh muôn màu thượng vàng hạ cám. Thử nghĩ xem, Lễ thánh, Á thánh văn mạch của bọn họ, môn sinh khắp thiên hạ thực sự kia, vậy thì sẽ phức tạp như thế nào."
Bả vai Trần Bình An bị Mao Tiểu Đông vỗ nhẹ một cái, "Gánh nặng đường xa a."
Trần Bình An cười khổ nói: "Có tới hai vai mà.”
Mao Tiểu Đông cười ha ha nói: "Cái này gọi là thấy người ta gánh không tốn sức, người trên bờ chê nước ít."
Trần Bình An hiểu ý cười cười, nửa câu đầu là châm ngôn của quê hương. (Câu này đại ý thấy người khác gánh nặng, mình sẽ không cảm thấy vất vả. Nếu không tự làm sẽ không hiểu được những vất vả trong đó.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận