Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1193: Qua Cầu Lên Núi (4)

Chương 1193: Qua Cầu Lên Núi (4)Chương 1193: Qua Cầu Lên Núi (4)
Chương 1193: Qua Câu Lên Núi (4)
Cung chủ Thanh Dương cung Lục Ủng là một vị lão Nguyên Anh tiềm tâm tu hành, không màng tục sự, cũng không nỗi danh cho lắm, hơn nữa đời này chỉ chú trọng luyện đan, ở trong mắt Luyện Khí sĩ trên núi hắn thuộc về loại "Văn tu" cực đoan, chiến lực cực kỳ không hợp với thân phận Nguyên Anh, ở trung bộ Đồng Diệp châu, một ít Kim Đan địa tiên tính thông chém giết đều không quá coi trọng Thanh Dương cung, bởi bến cảng tiên gia Thiên Khuyết phong quy mô không nhỏ, thường xuyên có địa tiên lui tới, thế nên Luyện Khí sĩ Thanh Dương cung không ít lần phải chịu nhục.
Hôm qua Thanh Dương cung đón một vị khách quy thân phận khá lớn, sau khi báo ra danh hiệu, đệ tử sơn môn vội chạy ởi thông báo, Lục Ung bất ngờ buông bỏ lò đan đang luyện dở, rời khỏi phòng luyện đan, tự thân dạo một vòng Thiên Khuyết phong cùng vị đại tu sĩ kia, bộ dạng thấp thỏm, mồ hôi như tắm. Khó trách Lục Ung hạ thấp tư thái như thế, thật sự là bởi trước kia Thanh Dương cung từng trêu chọc tông môn của đối phương, rốt cuộc Thanh Dương cung càng gàn gũi hơn với Đồng Diệp Tông, Đồng Diệp Tông lại đứng đầu tiên gia Đồng Diệp châu, thường xuyên có đệ tử xuống núi tu hành, lúc tạt qua bến cảng này, có tên trưởng lão Long Môn cảnh Thanh Dương cung không mọc mắt, ở trong một trận xung đột công khai thiên vị một vị tiểu tiên sư đích truyền của Đồng Diệp Tông, chuyện này vốn không tính là gì, nhân chỉ thường tình mà thôi. Nhưng nào ngờ thanh niên tu sĩ hạ ngũ cảnh bị Thanh Dương cung nhục mạ đó lại là đệ tử Ngọc Khuê tông, quan trọng hơn người đó còn mang họ Khương! Người họ Khương ở Ngọc Khuê Tông, rất có tiền. Vì sao có tiền? Vân Quật phúc địa đều là của Khương gia, có thể không tiền được ư?
Năm đó tên con cháu Khương thị kia cũng không kêu đánh kêu giết, chỉ là nện một bó tiền, đặt trước toàn bộ đò ngang qua bến Thiên Khuyết phong trong đúng một tháng tròn, khiến cho mấy trăm vị Luyện Khí sĩ Đồng Diệp châu bị trễ lại ở Thanh Cảnh sơn, mắt to trừng mắt nhỏ ngay cạnh Thanh Dương cung, đợi đủ một tháng mới được lên đường, người người hận không thể nện nát Thanh Dương cung cho hả giận.
Còn về oán thán thanh niên Khương thị kia, không ai có lá gan đó cả. Lục Ung thân là đường đường Nguyên anh địa tiên, lại trực tiếp núp vào lò luyện đan, sau khi luyện ra một lô đan dược lớn, lập tức để đám đệ tử Thanh Dương cung đưa đi chuộc lỗi, nhờ thế mới không bị nên nát bảng hiệu vàng tổ sư gia khổ cực gầy dựng nên.
Một đứa con cháu Khương thị đã vênh váo xung thiên thế rồi.
Như vậy gia chủ Khương thị thân lâm Thanh Dương cung, Lục Ủng có thể làm thế nào? Trên đỉnh bậc thềm được gọi là "đan thang" ở Thiên Khuyết phong, Khương Thượng Chân đứng cùng Lục Ủng, chỉ hai người.
Lục Ủng dò xét hỏi: "Thật không cần lão hủ sai đệ tử Thanh Dương cung xuống núi giúp tiền bối nghênh tiếp những khách quý kia?"
Khương Thượng Chân từ Tây Hải Đồng Diệp châu vạn dặm xa xăm chạy tới bắc cảnh Đại Tuyền, giờ đây trầm mặc không lên tiếng, bộ dạng cao thâm khó lường.
Lục Ung chỉ cảm thấy khổ không thể tả. Chẳng lẽ lại sắp xảy ra một trận thần tiên đánh nhau trời long đất lở? Thanh Dương cung nhỏ nhoi này làm sao chống lại một cái giậm chân vung tay áo của loại thần tiên thượng ngũ cảnh như Khương Thượng Chân?
Lục Ung chỉ có thể khẩn cầu tổ sư gia hiển linh phù hộ.
Ở chung với loại đại tu sĩ thượng ngũ cảnh tính tình khó dò này thật sự là quá khó chịu, Lục Ung cảm khái vạn phần, đợi sau khi vị thần tiên này rời khỏi Thanh Cảnh sơn, mình nhất định phải bế quan luyện ra một lò linh đan, bằng không thực sự quá khó chịu. Lục Ung dè dặt hỏi: "Hay là lão hủ tự thân xuống núi đón tiếp?"
Lục ung cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là một vị Nguyên Anh, khom lưng gập gối đến bước này, gia chủ Khương thị ít nhất cũng phải hơi niệm chút tình hương hỏa chứ.
Khương Thượng Chân hờ hững nói: "Ngươi xứng 2”
Lục Ung đầu gối mềm nhũn.
Thanh Dương cung ta nguy rồi!
Khương Thượng Chân đột nhiên cười ha hả, vỗ vỗ bả vai lão Nguyên Anh: "Ha ha, đùa thôi, đừng sợ đừng sợ. Chỉ cần hôm nay thuận lợi, chuyện mắt mặt Thanh Dương cung các ngươi gây ra trước kia không những được xóa bỏ, Khương thị ta còn sẽ mua sắm của ngươi một trăm lô đan dược quý nhất."
Lục Ung nuốt ngụm nước bọt, chỉ biết cười theo.
Khương Thượng Chân nói: "Nói ba chữ kia, đúng là khiến người thần thanh khí sảng."
Trên cầu.
Ba người Chu Liễm cũng ởđi qua cầu đá vòm, đứng chung một chỗ với Tùy Hữu Biên.
Cho nên trên cầu chỉ còn lai mỗi Trần Bình An và Bùi Tiền.
Trần Bình An lấy lại cảm xúc, úp người trên lan can, thò đầu ra, hình như muốn tìm gì đó.
Bùi Tiền nhảy búng người lên, hiếu kỳ hỏi dò: "Tìm cái gì vậy?"
Trần Bình An nói: "Muốn xem chân cầu có treo kiếm hay không."
Bùi Tiền đứng thẳng lưng, bắt đầu thi triển thần công nịnh bợ: "Ở trên cầu làm sao thấy được, để ta xuống dưới chân cầu xem giúp chol"
Trần Bình An cũng cười đứng dậy, vuốt vuốt đầu nàng: "Không cần."
Bùi Tiền ngắng đầu lên. mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Trần Bình An cúi đầu nhìn vào đôi mắt nó.
Bùi Tiền phối hợp tròn xoe mắt, gắng sức trợn tròn: "Nhìn đi, trong tròng mắt ta thật sự có tiền sao?"
Trần Bình An sửng sốt một lúc, vỗ vỗ đầu nó, chỉ chỉ phía bên kia cầu, cười nói: "Đi, chúng ta qua cầu leo núi."
Nghe được câu này, Bùi Tiền lập tức xốc lại bọc đồ, múa may Hành Sơn trượng, nghêng ngang đi xuống cầu đá.
Trần Bình An nhắm mắt lại, nhớ lúc thiếu niên ngồi trên cầu ở quê, vào mộng nhìn thấy một cây cầu khác.
Màu vàng, thật dài.
Biển mây cuồn cuộn, nhìn về bên trái, mặt trời nhô lên biển lớn, quay đầu hướng phải, mặt trăng hạ xuống trời tây.
Trần Bình An cứ vậy nhắm mắt lại, từ đầu cây cầu đá không thu hút dưới chân, bước đi sang đầu bên kia.
Một bộ áo trắng, gió núi thổi phất quá, hai tay áo phiêu diêu.
Bùi Tiền vừa vặn nhảy bắn lên bậc thềm bên kia cầu, quay đầu nhìn lại ánh mắt sáng ngời, nói như ông cụ non: "Cha ta đúng là thần tiên."
Trần Bình An nhắm mắt đi trên cầu đá, thân hình khe khẽ đung đưa, dưới cầu nước chảy róc rách, hai tay áo phất phơ, tiên khí vô cùng.
Đối với lời bình của Bùi Tiền, Ngụy Tiện cảm thấy rất đúng, xuất khẩu tán dương: "Long hành hổ bộ, nhạc trì uyên đình...”
Mới "chỉ điểm giang sơn" được một nửa, Ngụy Tiện liền ngậm miệng.
Lô Bạch Tượng mỉm cười nói: "Trời còn có phong vân bát trắc, chút ngoài ý mà thôi, không tốn hại tới đại thế."
Thì ra cầu đá vốn là có bậc thèm, nhưng không biết vì sao, Trần Bình An lại quên điều này, trực tiếp một cước đạp xuống không khí, khiến cả người cả trúc rương lăn lộn trên đát.
Bùi Tiền đập tay lên trán, cha ai là cha, sao mới khen một câu ngươi đã thế này.
Tùy Hữu Biên quay đầu sang một bên, khóe miệng thoáng hiện ý cười.
Trần Bình An nhảy bật người lên, trợn mắt vỗ vỗ tay áo, làm như không có chuyện gì xảy ra, bước nhanh đi tới.
Trên pháp bào Kim Lễ có kim quang chợt lóe rồi biến mắt. Hạt châu do bẩy rồng kim sắc đang ngậm, linh khí ẩn chứa trong đó, càng thêm ngưng tụ.
Nếu không mang kiện di vật bản mạng của hải ngoại tiên nhân này trên người, lúc này Trần Bình An đâu chỉ đơn giản là té ngã nhào, một là thể phách giống như "khai quan nghênh địch”, mặc cho thiên địa linh khí như nước biển chảy ngược khiếu huyệt, khó chịu vô cùng. Hai là cực có khả năng lấy thế nuốt trôi hấp thu thiên địa linh khí Thanh Cảnh sơn, đến lúc đó nhát định sẽ rước lấy một phen dị tượng, phiền phức nối đuôi mà tới, không chừng sẽ thành một trường phong ba.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận