Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1245: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1245: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1245: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1245: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (4)
Vương triều thế tục tán thưởng quan viên thường dùng cách nói "khí cách tế tướng", nhưng quan viên muốn thật sự trở thành người đứng đầu một triều đình thì còn phải đi qua một giai đoạn lớn, thậm chí có khi phải dựa vào vận may. .
Đối với việc này Trần Bình An từng hỏi kỹ âm thần họ Triệu, chỉ là kẻ sau nói rất hàm hồ, bởi vì dính líu đến rất nhiều tin tức, căn bản y không dám lắm lời.
Còn đang thiếu Phạm gia, hay nói đúng hơn là thiếu Phạm Tuần Mậu năm mươi đồng tiền Cốc Vũ.
Túi đồng tiền Kim Tinh kia của mình đã không còn lại mấy đồng.
Tiêu tiền như nước chảy, thu vào không bằng chỉ ra, đây là những từ dùng để miêu tả hoàn cảnh khổ sở lúc này của Trần Bình An.
Suy nghĩ của Bùi Tiền luôn thiên mã hành không, nó nói thời gian giống như phi kiếm, vù một cái là trôi qua. Không nhìn thấy cái đuôi đâu hét.
Trần Bình An cảm thấy bạc trong túi của mình, chạy còn nhanh hơn so với phi kiếm.
Thở dài, thu lại chiếc ngọc bài kia, chỉ là hiệu thuốc chắc chắn không có khách tới nên mới để Mùng Một và Mười Lăm tiếp tục mài lưỡi kiếm.
Lần này ra ngoài, mang theo Mùng Một Mười Lăm trên đường đi chém giết liên tiếp không ngừng, lưỡi kiếm đã cùn đi nhiều, dựa theo cách nói của âm thần họ Triệu, nếu tiếp tục tiêu hao dần như vậy, một khi phi kiếm xuất hiện khe nứt, vậy thì sẽ hỏng việc lớn.
Chẳng qua "ăn hết" viên Trảm Long Đài kia thì có thể tu bổ lại được. Một viên Trảm Long Đài nhỏ như vậy thôi nhưng là thứ đồ tốt mà kiếm tu khắp thế gian đều tha thiết ước mơ, có thể bán được không ít tiền Cốc Vũ.
Kiếm tu tầm thường hầu như đều là kẻ nghèo, không phải không có lý do.
Cho dù là A Lương, năm xưa hành tấu giang hồ Trung Thổ Thần Châu, trước khi đi Đảo Huyền sơn, cũng còn thiếu một món nợ lớn, tuy nói không phải toàn bộ tiêu pha là dùng để dưỡng kiếm, chủ yếu là mỗi lần ra tay, sau đó sẽ cần bỏ tiền ra giúp các tông môn đáng thương kia tu bổ lại đỉnh núi, phần chỉ tiêu này chiếm số lượng lớn. Nhưng kiếm tu khó tích lũy tiền nhất đã là quy củ bát thành văn. Nguyên nhân tuy đơn giản nhưng cũng không đơn giản, đơn giản là chỉ riêng kiếm thôi đã đủ đốt tiền, căn bản không cần phân tâm hay tham lam pháp bảo khác, điều không đơn giản là món đồ này vốn đã khó nuôi hơn so với luyện khí sĩ khác, luyện khí sĩ nếu trong tay không có tiền, ít nhất còn có thể lầy ra một số của cải nào đó để bán lấy tiền, dỡ tường đông đắp tường tây, thúc giục phẩm cấp một món pháp bảo tiên binh nào thích hợp tu hành vào lúc này, còn kiếm tu bán cái gì? Phi kiếm bản mạng của mình? Bùi Tiền tuy không thể chịu được nỗi khổ khâu mở đầu khai cân bạt cốt, nhưng vẫn hy vọng mình có thể luyện võ, chỉ cần là loại võ không phải chịu đau, nó sẽ chịu học.
Ví dụ như hôm nay đã thỉnh giáo võ học với Tiểu Bạch, Lão Ngụy không thích nói những thứ này, bị nó làm phiền không chịu nổi, chạy vào trong phòng, cuốn chăn cắm đầu ngủ, chọc giận Bùi Tiền cầm gậy leo núi chọc chọc vào đệm chăn, Lão Ngụy cũng mặc kệ, tiếng ngáy như sắm.
Bùi Tiền đành phải hạ yêu cầu, lãnh giáo học vấn Lô Bạch Tượng mà nó có quan hệ tốt thứ hai.
Lô Bạch Tượng ởi tới sân, suy nghĩ một lát chút, bắt đầu bắt chước Trần Bình An lục bộ tấu thung, nhưng mang ý nhị khác, cực kỳ thoải mái.
Vừa đi vừa quay đầu cười nói với Bùi Tiền: "Dạy quyền không dạy bộ, dạy bộ đánh sư phụ. Đây là căn bản quyền lý vô cùng tốt. Trong bốn người chúng ta, chỉ nói riêng về tư thế thì là Chu Liễm chống đỡ được rộng nhát, khép lại kín nhất, phù hợp nhất cái gọi là thu phóng tự nhiên.”
Sau lục bộ tấu thung, một quyền nhẹ nhàng đẩy ra, vang ràm rằm. Lô Bach Tương tiếp tục nói: "Tám hướng chống đỡ kình, mới có thể nửa ngủ nửa tỉnh, vừa có động tĩnh, lông tóc như kích quyền cương chắn." Lô Bạch Tượng vụt chân một phát, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đát,"Cột sống con người như long mạch thiên địa, cho nên trong võ học có cái gọi là hiệu đại long, cũng không tính là cao thâm, nhưng cực kỳ mắu chốt, cột sống thông suốt từng đốt, như giao long lắc mình, nháy mắt phát lực, một ngụm chân khí thuần túy chợt lưu chuyển khí phủ kinh mạch xa máy trăm dặm, thậm chí ngàn dặm, thúc đẩy da thịt gân xương máu toàn thân, mỗi lần ra tay tự nhiên thế lớn lực tràằm."
Chu Liễm ngồi ở trên băng ghế dưới mái hiên, đang đọc một quyễn tài tử giai nhân có miêu tả nữ nhân béo gầy ra sao, béo mà không ngấy, sau khi nghe được lời Lô Bạch Tượng khen ngợi mình, vui vẻ Cười ha ha.
Lô Bạch Tượng có sức nhẫn nại vô cùng tốt, cười hỏi: "Nghe vậy có thể hiểu được đại khái không? Nếu không hiểu, ta có thể chia nhỏ ra nói tỉ mỉ với ngươi."
Bùi Tiền gật mạnh đầu,"Ta nghe hiểu được hết, nhưng mà ta không muốn hoc đi đường." Lô Bạch Tlượng cười nói: "Không học đi đường trước, thì sau này làm sao chạy, làm sao bay?”
Bùi Tiền liếc thanh đao hẹp Đình Tuyết bên hông Lô Bạch Tượng,"Nhưng ta chỉ muốn học kiếm thuật lợi hại nhất, nếu thật sự không học được, vậy thì học đao pháp cũng được."
Lô Bạch Tượng quay đầu nhìn về phía Trần Bình An đã lặng yên ngồi ở trên băng ghé, bát đắc dĩ nói: "Ta hết cách rồi."
Bùi Tiền nhìn thấy Trần Bình An thì như chuột gặp mèo, lập tức thay đổi ngữ khí nghiêm mặt nói: "Vậy học đi đường trước!" Chu Liễm tặc lưỡi nói: "Thiết cốt boong boong cỏ đầu tường, mặt hàng lỗ vốn thấy gió là ngã tay chèo.”
Bùi Tiền cầm gậy leo núi cả giận nói: "Đừng tưởng mình làm đồ ăn ngon thì ghê gớm nha! Có bản lãnh đi ra đây chiến một trận!"
Chu Liễm ai u một tiếng, khép sách lại, cong lưng đứng lên, Ta không tin tà, hôm nay phải luận bàn với ngươi, bằng không ngươi không biết ở hiệu thuốc Khôi Trần, ta là một kẻ biết đánh nhau nhất trong các đầu bép."
Bùi Tiền không sợ chút nào."Đươc. chúng ta bắt đầu tỷ thí chép sách!”
Chu Liễm ngồi trở lại băng ghé nhỏ, tiếp tục đọc sách.
Trần Bình An không để ý tới những tranh cãi này.
Trong những chuyện này, Trần Bình An chưa từng ép buộc Bùi Tiền.
Trần Bình An cười đứng lên, khó được có chút nhàn hạ thoải mái, liền một bước nhẹ nhàng bước vào giữa sân.
Sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhưng tinh thần khí Trần Bình An vào giờ khắc này thì không tệ.
Dưới chân đi lục bộ tâu thung châm rãi. trên tay lai là tư thái Thần Nhân Lôi Cỗ thức.
Đi cọc đánh quyền, không liên quan tới cảnh giới tu vi.
Nếu nói cảm giác quyền ý mang lại cho người ta chỉ là bốn chữ "tự nhiên mà vậy" thì Bùi Tiền cảm thấy đi cọc cũng tương tự, sau khi Trần Bình An bắt đầu nghiêm túc, cho dù chỉ là nhìn thôi cũng đã cảm thấy thoải mái.
Chu Liễm ngắng đầu, vẻ mặt kinh ngạc than thở cười nói: "Ý tứ có hơi nặng nha.”
Lô Bạch Tượng gật đầu nói: "Ta còn xa mới bằng."
Trần Bình An sau khi thu quyền đứng nghiêm, nhìn xung quanh một lần, cười tửm tỉm nói: "Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện, đến lượt các ngươi rồi."
Tùy Hữu Biên yên lặng đứng ở cửa số bên kia lập tức xoay người, ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Giọng Nguy Tiện rầu rĩ truyền ra ngoài phòng, "Khí phách tuyệt luân.”
Bùi Tiền ngồi xổm dưới đất ôm bụng cười điên cuồng, những kẻ này còn không biết xấu hỗ nói ta gió chiều nào theo chiều đó?
Lúc này, Trịnh Đại Phong đi tới cửa phòng chính bên kia, tựa vào khung cửa, ngắng đầu nhìn bầu trời, nheo mắt,"Cuối cùng cũng hoàn hồn rồi, nằm tiếp nữa, sẽ mốc meo mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận