Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1101: Trấn Hồ Nhi (2)

Chương 1101: Trấn Hồ Nhi (2)Chương 1101: Trấn Hồ Nhi (2)
Chương 1101: Trấn Hồ Nhi (2)
Lúc trước trong tay Trần Bình An chỉ còn lại có ba đồng tiền Cốc Vũ, theo cách nghĩ của lão đạo nhân và đạo đồng đeo hồ lô dưỡng kiếm vàng óng ánh, Trần Bình An cược một ván nhỏ, ném một đồng tiền Cốc Vũ vào bức họa cuộn tròn của Tùy Hữu Biên, người hắn không muốn đụng vào nhất, quả nhiên, chỉ cần một đồng tiền Cốc Vũ, nữ tử kiếm tiên của Ngẫu Hoa phúc địa liền chậm rãi đi ra khỏi bức họa cuộn tròn, tới nhân gian này.
Hiển nhiên đạo đồng kia là dự đoán chính xác Trần Bình An sẽ mời ra Tùy Hữu Biên cuối cùng, nếu không phải người hoa sen tí hon "chỉ điểm sai làm", dựa theo trình tự Trần Bình An tự mình lựa chọn, trước hết sẽ là mời ra võ điên Chu Liễm từng bị thua dưới tay Định Anh, sau đó mới là khai quốc hoàng đế Ngụy Tiện, ma giáo Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên. Như vậy Chu Liễm cần cả thảy mười lăm đồng tiền Cốc Vũ, chính là một đòn ra oai phủ đầu cực lớn, nói không chừng Trần Bình An rất có khả năng sẽ đem ba bức họa cuộn tròn còn lại gác vào trong xó.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, nhắm mắt lại, hai tay tự nhiên rủ xuống, lại quan tưởng mình đang lấy tư thái kiếm lô lập thung mà ngòi, hít thở dần dần vững vàng, như lão tăng nhập định, đạo nhân tọa vong. Hai ngày sau vào lúc giữa trưa, Trần Bình An thay một bộ quần áo sạch sẽ, rốt cuộc đi ra khỏi cửa phòng, hắn đứng ở lan can bên kia, phát hiện sảnh lớn lầu một có chút cổ quái, điều cổ quái vừa hay ở chỗ quán trọ quá mức gió êm sóng lặng, lão lưng còng ngồi ở trên băng ghế bên kia màn, nuốt mây nhả sương, tên nhóc què đang lau dọn bàn ghế, bà chủ đang chăm sóc một bàn khách nhân uống thả cửa hò hét, thư sinh sầu đời áo sam xanh ngồi ở bên kia cửa, ánh mắt ai oán. Nếu không phải Trần Bình An sâu sắc phát hiện trong phòng hai bên, bốn luồng hít thở khe khẽ kéo dài trong đó bao gồm cả Chu Liễm, hẳn cũng phải tưởng lầm rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa gặp phải cái gì con trai Thân quốc công, cái gì thái giám mãng phục. Trần Bình An chỉ cảm thấy như xa cách một thế hệ, lần mài dũa võ đạo giữa đường ranh sống chết này, Trần Bình An thậm chí tuy thu lợi ít hơn so với trận chiến với Định Anh, nhưng lại có nhiều cảm xúc hơn, đại khái có liên quan tới tâm cảnh và thắng bại.
"Người trong tranh" dẫn đầu đi ra khỏi phòng là lão nhân Chu Liễm, vẫn lưng còng như cũ, dùng nụ cười xuất hiện trước người ta, ôm quyền lắc hai cái với Trần Bình An, nói: "Thiếu gia bởi họa được phúc, đáng mừng.”
Trần Bình An gật đầu, hỏi: "Đám ky quân và người Diêu gia ngoài phòng lúc ấy?"
Chu Liễm nghiêng người về phía Trần Bình An, nhỏ giọng cười nói: "Tên quân tử thư viện Đại Phục kia, vừa ra tay đã trấn được nhân mã ba phe, vị hoàng tử điên ha ngoài cửa kia lâo tức dẫn người rời khỏi, chỉ mang xác của tiểu quốc công gia Cao Thụ Nghị, về phần cái xác của chưởng án thái giám Ngự Mã giám kia, cũng không dám nhắc một tiếng. Còn vị hoàng tử điện hạ khác lớn tuổi một chút kia, cùng biên quân Diêu gia vội vàng chạy tới quán trọ, căn bản là không dám vào, quay đầu bỏ đi rồi. Đợi đám người bà chủ quán trọ tỉnh lại, vị quân tử này liền bịa ra lý do, nói công tử ngươi đại sát bốn phương, lấy quyền phục người, lại có vị hoàng tử kia nhúng tay trong đó, nên việc lớn hóa nhỏ, sau đó quân tử tiếp tục ở lại bên này ăn chực, nếu Hạo Nhiên Thiên Ha người đoc sách đều như vậy thì cũng quá thú vị rồi."
Chu Liễm sau đó lại hàn huyên một vài chi tiết của lần sóng gió đó.
Trần Bình An đi hướng cầu thang, nghi hoặc nói: "Bọn Cửu Nương đến nay còn chẳng hay biết gì? Vậy cũng được sao?"
Chu Liễm cười nói: "Vị quân tử thư viện này khẳng định đã đánh tiếng với ba phe, không cho phép tiết lộ thân phận, có ý che giấu mọi người của quán trọ."
Trần Bình An hỏi: "Bùi Tiền đâu?”
Chu Liễm chỉ chỉ phương hướng trấn Hồ Nhị, nói: "Mượn người ta chút tiền, vui vẻ ở trấn Hồ Nhi bên kia."
Trần Bình An nhíu nhíu mày, sau khi đi đến lầu một, đi thẳng hướng thư sinh bên kia cửa, Chu Liễm không đi theo, như là lão quản gia của gia đình nghèo, ngồi xuống bên cạnh cái bàn gần cửa nhất.
Trần Bình An ngồi ở trên ngạch cửa, tháo hồ lô rượu ra, đưa qua.
Thư sinh áo sam xanh lắc đầu, sững sờ nhìn chằm chằm vị phụ nhân vui cười với những khách nhân kia,"Không uống, không phải rượu Cửu Nương tận tay đưa cho ta, không có hương vị." Trần Bình An thu tay, tự mình uống một ngụm rượu,"Lúc ấy bọn Cao Thụ Nghị áp giải phạm nhân, là người nào của Bắc Tắn quốc phía nam?"
Thư sinh tên là Chung Khôi không che đậy, thuận miệng nói: "Hình như là dư nghiệt miếu thủy thần hồ Tùng Châm, cùng với phủ quân Kim Hoàng sơn thần chính thống cùng thê tử môn khách của hắn, dù sao là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cho vị tam hoàng tử điện hạ vương triều Đại Tuyền kia một lưới bắt hết, nếu không phải ngươi chặn ngang một cước, trong xe chở tù, chỉ sợ là sẽ có thêm máy người Diêu gia. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã nhận lời với ngươi, cục diện rối rắm để ta thu dọn, không cần lo lắng vương triều Đại Tuyền coi ngươi là địch, nhưng tam hoàng tử điện hạ cũng tốt, Thân quốc công phủ cũng thế, lòng mang hận ý với ngươi, ta không ngăn được, nếu ngay cả những thứ này ngươi cũng không ứng phó được..."
Trần Bình An cười nói: "Ứng phó những cái này vẫn được, tin tưởng vương triều Đại Tuyền này, khả năng xuất hiện vị thủ cung hòe thứ hai là không lớn."
Vương triều Đại Tuyền Lưu thị này, quả thật so với Sơ Thủy quốc Thải Y quốc trung bộ của Bảo Bình châu, quốc thế mạnh hơn một mảng lớn.
Về phần vị Kim Hoàng phủ quân ấn tượng không tệ kia, vì sao đột nhiên từ sơn thần một quốc gia trở thành tù nhân quốc gia khác, rõ ràng con đại yêu trâu nước màu xanh kia đã mắt mạng trên tay Trần Bình An, sau chuyện còn bị người ta tịch biên, Trần Bình An cũng không có hứng thú, lại càng không hỏi kỹ hay nhúng tay vào.
Khi Trần Bình An nói đến Ngự Mã giám Lý Lễ, sắc mặt thư sinh cũng có chút tối tăm, tựa như là một chuyện rất phiền lòng.
Trần Bình An thấy thư sinh trầm mặc, bèn quay đầu nhìn bên ngoài quán trọ, vẫn không yên tâm, đứng lên, tới cạnh đường cái, nhìn về phía trấn Hồ Nhi bên kia, lo lắng Bùi Tiền ở bên kia lại lên cơn quậy ra trò thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đợi Trần Bình An trở lại quán trọ, gọi phụ nhân một bàn đồ ăn, bảo Chu Liễm đi gọi ba người bọn Lô Bạch Tượng xuống lầu, vừa cơm nước xong, Bùi Tiền liền nhún nhảy quay về quán trọ, bộ dạng rất vui vẻ, thấy Trần Bình An, thì có chút chột dạ, ánh mắt dao động không ngừng. Trần Bình An cũng không hỏi kỹ cái gì, chỉ hỏi nó đã ăn chưa, tiểu cô nương bụng tròn xoe lắc đầu nói chưa ăn, rồi ăn cơm thừa canh cặn trên bàn. Trần Bình An một mình đi ra khỏi quán trọ, tản bộ cũng giải sầu.
Kết quả đợi Trần Bình An trở về quán trọ, liền phát hiện quán trọ bị người ta chặn cửa chính, bên trong quán trọ đang hùng hùng hồ hồ, rất náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận