Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 686: Tuế tuế bình an (2)

Chương 686: Tuế tuế bình an (2)Chương 686: Tuế tuế bình an (2)
Chương 686: Tuế tuế bình an (2)
Tê Tĩnh Xuân! Tiểu sư đệ của Tè Tĩnh Xuân! Văn Thánh lão gia! Đệ tử bế môn của Văn Thánh lão gial
Thiếu niên lại cự tuyệt, cự tuyệt rồi...
Trầm Ôn ngây ra như phỗng.
Trần Bình An kinh ngạc nhìn Thành Hoàng gia, không lẽ là mình đã nói sai, đành phải vụng trộm uống miếng rượu để an ủi.
Trầm Ôn bỗng nhiên cười to, ôm bụng cười to, thiếu chút nữa cười ra nước mắt, đưa tay dùng sức phát bả vai thiếu niên lang, "Tốt tốt rất tốt! Chuyện người đọc sách chúng ta, người khác khẳng định không hiểu rõ! Như vậy mới đúng. Như vậy mới đúng."
Trầm Ôn thu tay lại, hai tay chắp sau lưng, đi nhanh bước ra cửa miếu thổ địa,"Thống khoái thống khoái, người đọc sách người đọc sách..."
Trầm Ôn quay đầu cười, vươn ngón tay cái,"Làm rất đẹp!"
Sau khi Kim Thành Hoàng Trầm Ôn bước ra đại môn, một chút thần tính linh quang cuối cùng cũng tiêu mát, tiêu tán ở trong thiên địa cùng với tiếng cười vang, bóng người toàn thân nỗ lớn vỡ nát.
Trần Bình An có chút thương cảm, cột chặt hồ lô rượu bên hông, đối diện chỗ người đọc sách Thải Y quốc biến mát, nhẹ giọng lâm bẩm: "Toái toái bình an, tuế tuế bình an." Triệu phủ, sau khi công tử ca áo trắng bị đánh chết, đã không còn người trong phủ thượng lâm vào ma chướng, cô gái chuông bạc Lưu Cao Hinh tuy buồn nôn không dừng, nhưng vẫn không muốn lui về quận thủ phủ thái bình vô sự, cùng vị giang hồ tông sư họ Đậu kia tìm kiếm cá lọt lưới, khi bọn hắn đi vào một phòng chứa củi, đại môn đóng chặt, đao khách nhíu nhíu đầu mày, một cước đá văng, phát hiện bên trong có một nam hài, tám chín tuổi, phía sau chính là đống củi đốt, đao khách lạnh nhạt nói: "Tránh ra! Sau khi nhập ma sẽ không được cứu trợ."
Nam hài mím môi, dùng sức lắc đầu.
Đao khách sắc mặt lạnh lùng, đi nhanh về phía trước, ấn đầu nam hài hất ra sau, nam hài bị đánh văng vào vách tường bên kia, đao khách lấy trường đao đẩy hai bó củi ra, bên trong có nữ đồng xanh xao vàng vọt, bị dây thừng buộc chặt cứng, vành mắt một con mắt đang rỉ máu không ngừng, vành mắt một con mắt khác lại không khác gì người thường, nữ đồng môi xanh mét, run run.
Đao khách cử đao muốn đánh xuống, nam hài giãy giụa đứng dậy, càm lấy một cây sài đao vọt tới trước người nữ đồng, nghiến răng nghiền lợi nói: "Ngươi dám giết cô ấy, ta sẽ giết ngươi!"
Lại dùng nhã ngôn tròn vành rõ chữ một châu để mở miệng nói chuyện, Triệu phủ không hỗ là đại hào môn đệ nhất Yên Chi quận, cho dù là phó dịch hài đồng phủ thượng cũng có thể thông hiểu nhã ngôn một châu.
Đao khách mỉm cười nói: "Không biết tốt xấu gì, có biết chút nhân từ chó má của ngươi hôm nay, có khả năng sẽ hại chết thành trăm ngàn người hay không.”
Nam hài dáng người gầy yếu, quân áo đơn bạc, ánh mắt kiên nghị nói: "Ta mặc kệ, ta phải bảo vệ Loan Loan!"
Đao khách một cước đá bay nam hài cầm trong tay sài đao, vạt đao tần mãnh bổ về phía nữ đồng đáng thương kia.
Chuông bạc vang lên, đao cương bổ nát từng đóa hoa màu vàng lượn vòng tới, động tác trên tay đao khách hơi dừng lại nhưng đao phong vẫn ở nơi trán nữ đồng, quét xuống phía dưới tạo thành một rãnh máu dài hơn tác.
Bị cản một đao, đao khách không hề tức giận, chỉ là xoay người nhìn chằm chằm cô gái, hỏi: "Lưu Cao Hinh, cô có thể cứu nó? Chuyện nhập ma, người khác không biết lợi hại, cô thân là Luyện khí sĩ tu đạo có thành, lại không hiểu rõ sao? Như thế nào, đến cục diện không thể cứu chữa, ngươi sẽ tự tay xử quyết nữ đồng này?"
Lưu Cao Hinh sắc mặt tuyết trắng, môi run run,"Ta không đành lòng.”
Đao khách a một tiếng,"Chắc là lúc trước ngoài cửa Triệu phủ, những kẻ nhập ma bị ta chém giết quá nhanh, Lưu đại tiểu thư không thể nhìn thấy cảnh tượng bọn họ cắn xé huyết nhục của dân chúng."
Lưu Cao Hinh... Nam hài lại giãy giụa đứng dậy, hắn cả người đau đớn cầm đao đều còn không vững, mũi đao run rẩy, nam hài xé rách tim phổi nói với đao khách: "Vương bát đản, có bản lãnh ngươi giết ta trước đi!"
Đao khách cười lạnh nói: "Giết ngươi thì cần bản lãnh gì?"
Hắn muốn lần nữa huy đao đánh xuống.
Lưu Cao Hinh đỏ hồng mắt, quay đầu, không đành lòng nhìn.
Ngoài cửa có người nói: "Chờ đã."
Đao khách đang đưa lưng về cửa suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát thu đao vào vỏ, xoay người ôm quyền cười với mọi người,"Nếu tiên sư đã lên tiếng, ta đây sẽ không làm điều thừa.” Thì ra là Trần Bình An một lần nữa quay về Triệu phủ, hắn gật đầu trí lễ với đao khách.
Trần Bình An bước nhanh đi vào phòng chứa củi, ngồi xổm trước mặt nữ đồng, phát hiện đứa nhỏ giống như đang kiệt lực đối kháng ma chướng trong cơ thể, hơn nữa cho dù hốc mắt rỉ máu, đau thấu tim nhưng vẫn kiên quyết cắn chặt môi, không rên một tiếng, nữ đồng kiệt lực mở con mắt bình thường kia, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, người nếu có thể sống, ai muốn chết, nhát là đứa nhỏ lớn như vậy.
Trần Bình An nhìn nữ đồng quật cường, động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nó, giọng nói ôn hòa: "Đừng sợ đừng sợ, đau thì cứ khóc đi, không có việc gì, không có việc gì.” Nữ đồng ngắảng đầu lên, nửa gương mặt máu tươi chảy tràn, mỉm cười nhìn phía thiếu niên xa lạ kia, oa một chút liền khóc thành tiếng.
Có những tủi thân và uất ức, bất luận lớn nhỏ, chỉ có người từng chịu tủi thân và uất ức giống như vậy, mới có thê thực sự thê hội.
Nếu không người bên ngoài dù cho thiện tâm thiện ý, chỉ sợ cũng không thể làm cho người ta thực sự tâm an.
Trần Bình An giúp nó cởi bỏ dây thừng, xoay lưng lại, ngồi xuống quay đầu nói: "Đến đây, ta cõng ngươi đi tới một nơi toàn, để người ta cứu ngươi."
Sau khi hai tay nhỏ bé lạnh lẽo đặt lên đầu vai, Trần Bình An cười nói với nam hài cầm trong tay sài đao kia: "Phiền ngươi dùng dây thừng mang buộc bọn ta lại với nhau, ta sợ lỡ như dọc đường sẽ xảy ra chuyện, không lo được cho con bé, động tác của ngươi phải nhanh, làm được không?”
"Được!" Nam hài đã ném sài đao, quệt bừa nước mắt trên mặt, chạy nhanh đến bên người Trần Bình An cùng nữ đồng, động tác nhanh nhẹn giúp buộc hai người lại với nhau.
Trần Bình An chậm rãi đứng lên, nói với Lưu Cao Hinh cùng đao khách họ Đậu: "Irước tiên ta sẽ đưa tiểu cô nương đi về phủ thái thú, không thể tiếp tục kéo dài, xem thử bên đó có cao nhân có thể cứu trị hay không, các ngươi mang theo nam hài kia, nếu Triệu phủ còn có vấn đề, Lưu Cao Hinh, cô có thể đưa nó an toàn ra ngoài cửa Triệu phủ. Có thể chứ?" Đao khách cười nói: "Những việc nhỏ này, để Lưu tiểu thư dẫn nó đi ra ngoài trước, một mình ta lùng sục Triệu phủ là được."
Trần Bình An quay đầu nói với nam hài: "Tự mình cần thận, mặc kệ kết quả như thế nào, ta đều sẽ đến nói cho ngươi, được không?”
Nam hài nâng cánh tay lên chà lau nước mắt, gật mạnh đầu.
Trần Bình An cõng nữ đồng cả người lạnh lẽo phóng ra khỏi phòng chứa củi, nhảy lên đầu tường, vài lần tiêu sái phiêu đãng như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng hạ xuống tường cao quận thủ phủ đệ, lúc này đã nhận ra khuôn mặt Trần Bình An, thân quân tinh nhuệ ẩn núp trong đó không kéo cung đòi bắn, tùy ý Trần Bình An tiến vào phủ đệ thự, nhanh chóng đi hướng chính sảnh nghị sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận