Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1435 - Bái Phỏng (5)



Chương 1435 - Bái Phỏng (5)




Thôi Đông Sơn đột nhiên đưa tay chỉ về phía Thái Kinh Thần, nhảy cẫng lên mắng: “Đồ cháu nhà rùa không nhận tổ tông, ta nể mặt mà người không cần đúng không? Đến đây đến đây, chúng ta đánh một trận nữa, lần này ngươi nếu chống chọi được hết năm mươi món pháp bảo của ta, đến lượt ta gọi ngươi tổ tông, nếu không chống chọi nổi, sáng mai ban ngày ban mặt ngươi bắt đầu cưỡi ngựa dạo phố, gọi mình là cháu nội ngoan của Thôi Đông Sơn ta một ngàn lần!”
Thái Kinh Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể bị nhục, hoặc là đêm nay ngươi đánh chết ta, nếu không đừng hòng đặt chân vào Thái gia ta nửa bước!”
Thôi Đông Sơn chợt lóe rồi biến mất, dùng thuật pháp thần thông Súc địa thành thốn, nhìn như rất đỗi bình thường, thực ra khác hẳn với các mạch đạo gia tầm thường, Thôi Đông Sơn lại chợt lóe mà trở về lại tại chỗ, “Nói gì? Ngươi muốn tự mình cắt cổ tự sát hay không? Ngươi là đứa cháu không hiếu thuận, ta thân làm tổ tông lại không thể không nhận ngươi, cho nên ta có thể cho ngươi mượn vài món pháp bảo sắc bén, đỡ cho ngươi nói không có binh khí để tự sát cho nhanh...”
Tên kia nói liên miên cằn nhằn không chịu để yên.
Lão nhân ngoại hình khôi ngô tức giận đến mức đan điền khí cơ cả người lật sông nghiêng biển, châm ngòi thổi gió, khí thế tăng vọt.
Thôi Đông Sơn đột nhiên thu lại bớt ý cười, nheo mắt, âm trầm nói: “Tiểu vương bát đản, có phải ngươi cảm thấy trận chiến Đông Hoa sơn kia là lão tổ tông chiếm thiên thời địa lợi của thư viện, cho nên ngươi thua tương đối oan uổng, đúng không?”
Tâm hồ Thái Kinh Thần kích động không thôi, ngay trong lúc sinh tử đại chiến chuẩn bị bùng nổ, hắn kinh hãi phát hiện trong đôi mắt kia của Thôi Đông Sơn, con ngươi thế mà lại dựng đứng, hơn nữa tản mát ra một loại hào quang màu vàng chói mắt.
Thái Kinh Thần như bị một con giao long viễn cổ có thể gây sóng gió nhìn chằm chặp.
Như mũi nhọn ấn vào lưng.
Thái Kinh Thần nhanh chóng thu lại khí thế, vươn một tay ra, trầm giọng nói: “Mời!”
Lão nhân gác cổng trốn ở trong khe cửa bên kia quan sát tình hình, ban đầu còn thấy hơi buồn ngủ, rồi sau đó là tay chân lạnh toát, tới lúc này đã như cha chết mẹ chết, run rẩy mở cửa.
Thôi Đông Sơn nghênh ngang đi đầu vượt qua bậc cửa.
Thái Kinh Thần theo sát sau đó.
Ngụy Tiện và con trâu kia cũng trước sau đi vào phủ đệ Thái gia.
Người gác cổng sau khi đóng cửa lại, trong lòng ca thán không thôi, thật không dễ gì tránh thoát ôn thần này, lão tổ tông ở châu thành bên này hung hăng lộ một chiêu, giúp đỡ thứ sử đại nhân dẹp yên một con hà yêu giảo hoạt quấy phá, mới có thể lần nữa giương cao uy nghiêm Thái gia tại địa phương, nhưng lúc này đây chỉ mới được vài ngày thanh tịnh an ổn, lại tới nữa, thật sự là kẻ thiện không đến kẻ đến không thiện, chỉ hy vọng kế tiếp sẽ là hòa khí phát tài, chớ có thêm giày vò gì nữa.
Thôi Đông Sơn lẩm bẩm đòi một phần ăn khuya, phải thể hiện được thành ý, Thái Kinh Thần nín nhịn, võ phu thuần túy họ Ngụy kia đòi hỏi một vò rượu ngon đắt nhất châu thành, nhịn, ngay cả con trâu yêu vật Long Môn cảnh nho nhỏ kia, cũng phải ở đến một tòa nhà sân vườn riêng biệt của Thái gia, Thái Kinh Thần không thể nhịn... cũng phải nhịn.
Thái Kinh Thần đưa tay đuổi hai tỳ nữ trong phủ trong mắt tràn ngập sự tò mò, không có người ngoài ở đây nữa mới mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Dứt khoát chút đi!”
Thôi Đông Sơn giẫm một chân ở trên ghế, một tay cầm bầu rượu, một tay hạ đũa như bay, món ngon và rượu ngon cả hai đều không thể bị chậm trễ, ăn như hùm như sói, hàm hồ nói: “Ngươi ở kinh thành Đại Tùy tốt xấu cũng là địa đầu xà hơn trăm năm, nói ta xem, hôm nay những kẻ nào đã ở sau màn mưu tính vụ án ám sát ngu xuẩn kia, Phiêu Kỵ tướng quân Đường Trang Sơn, Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận mấy người này, không cần ngươi nói, ta cũng biết, nhưng mà ngươi ta trong lòng biết rõ, những kẻ này chưa phải là đại lão phía sau màn thật sự mưu tính việc này trong số Đại Tùy triều đình và những người trên núi các ngươi. Ngươi biết mấy tên thì nói mấy tên, nói xem.”
Mí mắt Thái Kinh Thần khẽ run.
Thôi Đông Sơn ném đi một miếng chân vịt nấu tương công thức bí mật cực kỳ ngon lành, liếm liếm ngón tay, liếc Thái Kinh Thần, mỉm cười nói: “Ta cho phép ngươi nói mỗi một người phía sau màn dính tới việc này, và nói một kẻ hoàn toàn không chút liên quan tới việc này, có thể là đối thủ một mất một còn trên núi kết thù kết oán đã lâu, cũng có thể là dòng họ Cao thị tùy tùy tiện tiện bị ngươi nhìn không vừa mắt mà thôi.”
Thôi Đông Sơn ợ no, “Trước khi ta ăn xong bữa ăn khuya này, mọi lời nói đều hữu hiệu, sau khi ăn xong, Thái gia các ngươi sẽ không có cơ hội này nữa, có thể ngươi còn không rõ lắm, người con cháu Cao thị ngươi để lại kinh thành kia, ừm, chính là hạt giống đọc sách của Thái gia làm việc ở Quốc Tử Giám, cũng là một trong những tên lính trước ngựa, người đọc sách mà, không muốn trơ mắt nhìn Đại Tùy trầm luân, cúi đầu trước mọi rợ Đại Ly, có thể thấu hiểu được. Cao thị nuôi kẻ sĩ mấy trăm năm, không tiếc lấy cái chết đền đáp quốc gia, ta càng thêm ưa thích, chỉ có điều thấu hiểu và ưa thích không thể lấy ra làm cơm ăn, cho nên, Thái Kinh Thần, ngươi liệu mà làm.”
Thôi Đông Sơn bắt đầu tiếp tục tọng thức ăn vào miệng.
Thái Kinh Thần trầm giọng hỏi: “Ta muốn nói trước một sự kiện, Thái Phong thật sự lúc sâu vào trong đó hay sao?!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận