Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 763: Hồng Tía Đua Chen (5)

Chương 763: Hồng Tía Đua Chen (5)Chương 763: Hồng Tía Đua Chen (5)
Chương 763: Hồng Tía Đua Chen (5)
Trần Bình An cảm tháy ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, đi bộ giải sầu hít thở không khí, suốt một tháng đóng cửa không ra ngoài, cảm giác cả người sắp nổi mốc tới nơi.
Sau khi quyết định như vậy, Trần Bình An liền xoay người rời khỏi ban công, đóng cửa lại tiếp tục luyện quyền đi cọc.
Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, độ thuyền cập bờ bỏ neo, sảnh động khéo léo tinh mỹ, hương thơm tràn ngập, so với Sơ Thủy quốc rộng mở đồ sộ, có ý vị khác hẳn.
Độ thuyền hơi hơi chấn động, Trần Bình An chỉ ngủ không đến hai canh giờ mở mắt ra, bắt đầu rời giường thu dọn hành lý, những đồ vật này đều phải mang theo toàn bộ, không dám để lại ở trên thuyền phòng. Có thể Thái Dịch Trì ngoài thanh danh ra, quả thật là địa phương tốt, Trần Bình An phát hiện hơn bốn trăm hành khách trên thuyền, hầu như đều muốn rời thuyền thưởng cảnh.
Hòa vào bên trong dòng người, sau khi hạ thuyền, bên cạnh Trần Bình An là một nhóm nam nữ khí độ bát phàm, hai vị lão giả khí tức càng lâu dài, như nước sông chảy chậm, khi đi đường bước chân nhẹ nhàng, dù cho không phải thần tiên trên núi trong ngũ cảnh, sợ là cũng không kém xa. Trần Bình An không phải kẻ thích nghe trộm người khác nói chuyện, chỉ là trong khoảng thời gian này nhốt ở trong phòng luyện quyên, thật sự không có cách nào khác, khó có được nghe thấy có người dùng nhã ngôn Bảo Bình châu nói chuyện với nhau, theo bản năng liền vảnh tai lên.
Bọn họ có nhắc tới đại thế núi sông nam bắc một châu, có động tính mới nhất các đại tiên gia phủ đệ, cũng có một vài giai thoại về các danh nhân vương triều quốc gia.
Phần lớn tán gẫu vân đạm phong khinh, hai vị lão nhân nói nhiều nhát, nhóm vãn bối trẻ tuổi bên cạnh thì chăm chú lắng nghe, ít chen vào nói, cho dù có câu hỏi, cũng rất cung kính, so với một số người trong ấn tượng của Trần Bình An thì rất khác nhau, ví dụ như Phong Lôi viên kiếm tu Lưu Bá Kiều, ngõ Nê Bình Tào thị tổ trạch Sa Bà châu kiếm tu Tào Tuần, gần nhất còn gặp gỡ thư viện Quan Hồ Chu Củ kia, tựa như cũng không có tính cách câu nệ như vậy.
Cuối cùng lão giả bên hông thắt một con dấu nhỏ bằng ngọc đen nói đến chuyện côn thuyền của Đả Tiếu sơn bị rơi vỡ, thương vong thảm trọng, rất là tức giận, đối với vị đạo chủ thiên quân Câu Lô châu kia, trong ngôn ngữ tuy thừa nhận người nọ đạo pháp thông thiên, đến ngay cả đạo chủ Bảo Bình châu Kỳ Chân nhà mình, cũng không chắc có phần thắng, nhưng càng nhiều vẫn là không tán đồng đối với vị thiên quân làm việc ương ngạnh này.
Một lão giả khác lại lo lắng sâu lo, nói chiếc côn thuyền kia rơi vỡ, tuy quả thật là kiếm khí tận trời, phá huỷ côn thuyền rất dễ dàng, nhưng rõ ràng một vương triều trung bộ Bảo Bình châu kiếm tu lâm lập, ăn no không có gì làm muốn đánh rơi một chiếc độ thuyền bắc Câu Lô châu? Có lợi ích gì? Lúc ấy có thể tụ tập nhiều thế lực kiếm khí như vậy, sẽ chỉ có thể là triều đình của đại vương triều kia, nhưng vị kia Hoàng đế đã tự mình đi hướng Thần Cáo tông, thề tuyệt đối không làm việc này, sau đó cùng đi với Kỳ Chân, tự mình gặp mặt Câu Lô châu đạo chủ Tạ Thực, thế mà người sau chỉ nói tất cả sẽ có tu sĩ Câu Lô châu truy tra chân tướng.
Tới gần cửa động, Trần Bình An đột nhiên dừng lại bước chân, sau đó chợt nhanh hơn bước chân, ôm quyền hỏi hai vị lão giả: "Hai vị tiên sư, mạo muội hỏi một câu, hành khách trên con thuyền đó như thế nào?”
Một vị lão nhân ngoảnh mặt làm ngơ đối với việc này, cũng không thèm liếc mắt nhìn một thiếu niên bối kiếm miệng đầy khẩu âm phương Bắc, tiếp tục đi về phía trước.
Vị lão nhân đeo con dấu thì dừng thân lại, kiên nhẫn nói: "Hành khách hạ ngũ cảnh, hầu như không có người sống sót. Dù là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh cũng đã chết rất nhiều người. Lúc ấy vô số đạo kiếm khí từ một ngọn núi kích động hướng không trung, không khác gì một kích khuynh lực của thượng ngũ cảnh kiếm tiên, ngươi suy nghĩ đi, uy lực lớn như thế nào?"
Lão nhân nhìn thiếu niên hơi hơi biến hóa sắc mặt, lão nhân thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Bình An đứng tại chỗ, bị dòng người rộn ràng nhốn nháo đụng phải đầu vai, hồn nhiên bát giác, cuối cùng sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện hầu như mọi người đều đã đi ra cửa động, đi thưởng cảnh Thái Dịch Trì.
Trần Bình An chậm rãi đi đến cửa động, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, những chỗ xa hơn có thể nhìn thấy một đỉnh núi lớn dốc thoai thoải, đầy trời khắp nơi hoa cỏ sáng lạn đua nhau nở rộ.
Ở Yên Chỉ quận, sau khi đánh giết phu nhân Xà hạt, thật ra Trần Bình An có được một món bảo bối, nhưng mà không lấy ra bán ở Thanh Phù phường Sơ Thủy quốc, đó là một món đồ rửa bút, vòng đáy của đồ rửa bút có mười sáu chữ, Xuân Hoa Thu Nguyệt, Xuân Phong Thu Thụ, Xuân Sơn Thu Thạch, Xuân Thủy Thu Sương. Nét chữ nhỏ bé nhìn như nòng nọc chậm rãi lưu chuyển xung quanh, bởi vì Trần Bình An thích chữ xuân, lại bởi vì trên côn thuyền có một đôi tỷ muội ty nữ, tên các nàng ăn khớp với những văn tự này, lúc ấy Trần Bình An còn tiếc hận vì sao chỉ có Xuân Thủy mà không có Thu Thực, nếu không tương lai nếu có duyên gặp lại, ví dụ như lại ở cửa ra Ngô Đồng sơn đi lên côn thuyền của Đả Tiếu sơn, nhất định phải lấy ra món đồ rửa bút đó, cho các nàng ngắm nghía một chút, để cho các nàng biết, thì ra trên đời còn có chuyện trùng hợp thú vị như vậy.
Trần Bình An đứng ở cửa động, trên mặt không có thần sắc cực kỳ bi ai, chỉ là suy nghĩ xuất thần, nhìn phong cảnh kiều diễm xa xa.
Cuối cùng Trần Bình An xoay người đi hướng độ thuyền. Phía sau muôn hồng nghìn tía đua nhau khoe sắc, thiếu niên không nhìn.
Đến độ thuyền, trở lại phòng lầu hai, đóng cửa lại, tiếp tục luyện quyên.
Lại là thời gian gần một tháng chậm rãi trôi qua, qua hai ngày nữa sẽ rời thuyền.
Hôm nay vào lúc đêm khuya, bất tri bất giác, đi tới đi lui, Trần Bình An đã đánh hai mươi vạn lần quyền CỌC.
Hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, chân trần mở ra cửa gỗ ban công, độ thuyền cao thấp hiếm khi có được yên tĩnh không tiếng động, Trần Bình An thấy bốn bề vắng lặng, mới nhẹ nhàng nhảy lên lan can, cuối cùng ngồi ở bên trên, đối diện cách vách hà đạo từ từ chảy xuôi kia, bắt đầu uống rượu, không suy nghĩ gì, chỉ uống và uống, rốt cuộc phát hiện trong bầu rượu đã không còn rượu.
Trong hồ lô dưỡng kiếm, Kiếm Thủy Sơn Trang chưng cất được hơn mười cân rượu ngon, trước khi lên thuyền chỉ để cho hán tử râu quai nón cùng đạo sĩ trẻ tuổi uống một ít, bởi vì hai tháng nay uống rất tiết chế, cho nên vẫn còn uống được tới hiện tại.
Trần Bình An dùng sức lắc lắc hồ lô rượu có đề khoản Khương Hò, là thật sự đã không còn nữa.
Chỉ là không muốn hết hy vọng, giơ bầu rượu lên cao, ngắng cổ, dù cho còn sót lại vài giọt rượu cũng tốt.
Một giọt cũng không dư thừa lại, thực sự không còn. Vì thế cách vách hà đạo trên một chiếc độ thuyền bốn tầng nghênh diện mà đến, một vị khách nhân ở tại sương phòng tầng cao nhát, cũng ngồi ở trên lan can ban công, nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên đang dùng sức lắc lắc một hồ lô dưỡng kiếm hồ muốn uống rượu, cuối cùng chấp nhận số phận mà buông cánh tay, hai tay ôm lấy hồ lô dưỡng kiếm phẩm tướng không tằm thường, gác cằm lên lỗ hồng trên hồ lô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận