Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1269: Đi Xa Đông Nam (2)

Chương 1269: Đi Xa Đông Nam (2)Chương 1269: Đi Xa Đông Nam (2)
Chương 1269: Đi Xa Đông Nam (2)
Hôm nay, luyện tấu thung xong, một lớn một nhỏ mở cửa số ra, luyện tập kiếm lô lập thung. Bùi Tiền vóc dáng thấp, chỉ có thể quay mặt vào tường, sau khi Trần Bình An đồng ý, nó mới đứng trên một cái ghé, vừa vặn có thể cùng Trần Bình An quan sát biển mây ngoài cửa số.
Trần Bình An nhẹ nhàng nói: "Ngươi phải tin tưởng khổ tận cam lai."
Bùi Tiền hôm nay luyện tập kiếm lô lập cọc, chỉ mới học được bộ dáng, hiệu quả cực nhỏ, đối với điều này Trần Bình An cũng cảm thấy hơi lạ, sau đó có đi hỏi bọn Tùy Hữu Biên, nhưng cũng chưa thể tìm ra nguyên cớ.
Lại sống qua thêm một ngày vất vả tâu thung, trong lòng Bùi Tiền đang vui thầm, chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu vẻ mặt khát khao nói: "Sau này con xông pha giang hò, cũng có thể được sở hữu một thanh kiếm không? Tốt nhất là giống như Tiểu Bạch, bên hông giắt một cây đao, lúc ấy chắc chắn con đã có khí lực lớn hơn nhiều, con sẽ không ngại mang nhiều, không sợ nặng." Trần Bình An cười gật đầu nói: "Chỉ cần ngươi đừng lười biếng, sau này sẽ có một ngày ngươi hành tâu giang hồ một mình, bây giờ ta có thể hứa với ngươi, trong tương lai chắc chắn sẽ tặng ngươi một thanh kiếm và một thanh đao."
Bùi Tiền có chút ngượng ngùng, nói nhỏ giọng: "Thật ra con đã suy nghĩ sẵn rồi, sau này nếu có đao kiếm của riêng mình, con sẽ đeo ở bên hông cùng một phía, loại tư thế đeo đao đeo kiếm này, ngay cả tên cũng con đặt sẵn rồi, sư phụ muốn nghe hay không?"
Trần Bình An cười nói: "Nói nghe xem." Chuyện đặt tên, thực sự trước nay Trần Bình An ta rất giỏi khoản này.
Ví dụ như Mùng Một Mười Lăm, ví dụ Hàng Yêu Trừ Ma.
Bùi Tiền lặng lễ nói: "Gọi là 'Đao Kiếm Thác', bởi vì đan xen đeo bên hông mà. Sư phụ, người cảm thấy thế nào?"
Trần Bình An cười nói: "Rất hay."
Đôi mắt Bùi Tiền cười nheo thành trăng khuyết, giơ hai ngón tay, ép chặt vào với nhau,"Chỉ cần bằng được một xíu xiu của thanh kiếm sư phụ đeo, con đã rất vui rồi."
Trần Bình An ghé vào trên cửa số, quay đầu cười nói: "Sau này thuyền cập bờ, chúng ta vẫn là quy củ cũ, đi bộ du lịch Thanh Loan quốc, đến lúc đó thấy rừng trúc ven đường, ta sẽ chọn cây trúc già già, làm giúp ngươi hai thanh kiếm trúc đao trúc, nếu không chê, có thê đeo trước."
Bùi Tiền lớn giọng nói: "Làm loại nhẹ nhẹ, nhỏ nhỏ thôi, đeo lên người không nặng.”
Trần Bình An cười đồng ý, nhìn về phía biển mây, thuận miệng hỏi: "Vậy cây gậy leo núi kia làm sao bây giờ?”
Bùi Tiền không chút do dự nói: "Nó là mãnh tướng hàng đầu dưới trướng con. theo con đi một chặng đường xa như vậy, con cũng không nỡ tùy tiện vứt đi, con cho phép nó cởi giáp về làm ruộng, ngậm kẹo đùa cháu, sau này sẽ thỉnh giáo lão Ngụy một phen, nên ban cho nó danh hiệu chức quan thế nào..."
Thật là một lời nói đùa khiến người ta tê răng.
Chỉ có điều Trần Bình An lại gật đầu khen ngợi, nhẹ nhàng nói: "Làm vậy là đúng đó."
Lão Long thành, hiệu thuốc Khôi Trần bên kia, Trịnh Đại Phong thật ra không có hành lý gì cần thu dọn, trừ chút quần áo để tắm rửa, cũng chỉ có cây tâu thuốc cũ cần mang ở bên người. Dường như hán tử lôi thôi này, mặc kệ là năm xưa ở Ly Châu động thiên trông coi cánh cửa hàng rào gỗ rách nát kia, hay là đến nơi đây, cả đời này hắn vẫn luôn như vậy, không có vật gì phải càm lên, cũng không có gì không bỏ xuống được.
Ngày mai phải lên thuyền của Phù gia quay về quận Long Tuyền vương triều Đại Ly, vào ngày cuối cùng, Trịnh Đại Phong bưng băng ghé tới ngồi dưới tàng cây hòe già.
Lão nhân họ Tuân đã đi rồi, nói là muốn đi tới chỗ Vô Địch Thần Quyền bang bên kia để gặp một người bạn.
Ngày hôm qua Lý Nhi quay về Lão Long thành, Phù Huề dẫn trưởng tử Phù Đông Hải nhanh chóng chạy tới. Phù Huề nói rất rõ ràng ý, Phù Đông Hải tự tiện chủ trương, dẫn tới trận tai họa này, chỉ cần một câu của Trịnh Đại Phong, sẽ có thể khiến Lý Nhị tiên sinh ra quyền đánh gãy cầu trường sinh của Phù Đông Hải, từ nay về sau Phù gia coi như sẽ phải nuôi một phế nhân như Phù Đông Hải.
Trịnh Đại Phong cười hỏi Phù Huêề, vì sao không trực tiếp mang theo Phù Đông Hải đã gãy cầu trường sinh đến hiệu thuốc, chẳng phải là thành ý sẽ lớn hơn một chút hay sao.
Phù Huề không còn lời nào để chống đỡ.
Trái lại cột sống Phù Đông Hải cũng coi như cứng rắn, chẳng những không cầu xin tha thứ, ngược lại còn mở miệng khiêu khích vài câu, làm ra vẻ như Lý Nhị không ra quyền Phù Đông Hải hắn sẽ cả người không thoải mái.
Trịnh Đại Phong lúc ấy vẻ mặt mỏi mệt, ngồi ở trong sân hút tâu thuốc.
Lão đầu tử hiển nhiên đã làm ăn trước đó với vương triều Đại Ly và Phù gia Phạm gia.
Phạm Tuấn Mậu kia, có thể trong lúc vó ngựa thiết ky Tống thị giãm lên bờ Nam Hải Lão Long thành, sẽ trở thành vị sơn nhạc thần thứ hai của vương triều Đại Ly kế sau bắc nhạc chính thần Ngụy Bách?
Mà bên lão đầu tử phải trả giá, chẳng qua chỉ là Trịnh Đại Phong tu vi cửu cảnh.
Trịnh Đại Phong biết, sự tình xem như đã rõ.
Trịnh Đại Phong suy nghĩ chốc lát, nói thì nói vậy, thời gian còn dài, nước chảy nhỏ thì dòng chảy dài.
Phù Huề nhẹ nhàng thở ra, muốn dẫn Phù Đông Hải dẹp đường về phủ, kết quả bị Lý Nhị đánh một quyền vào ngực Phù Đông Hải. Cầu trường sinh không chỉ gãy, mà còn vỡ nát tới mức thần tiên khó cứu.
Lý Nhị không nhìn Phù Đông Hải, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Phù Huề,"Ta cảm thấy thân là cha, nên ra mặt cho con cái."
Phù Huề đỡ trưởng tử Phù Đông Hải đã ngã gục dưới đất không đứng dậy nỗi, trên mặt không có chút giận dữ, mỉm cười nói: "Cuối cùng Lý Nhị tiên sinh cũng đã trút được cơn giận này, chuyến đi này không tệ, giống như Trịnh tiên sinh nói, còn nhiều thời gian, nước chảy nhỏ thì dòng chảy dài."
"ò2" Lý Nhị cười hỏi: "Hay là nhân tiện ngươi dẫn đường cho ta, đến tổ sư đường Phù gia một chuyến?"
Phù Huêề công phu dưỡng khí không tệ, vậy mà trong nháy mắt sắc mặt xanh mét.
Trịnh Đại Phong nói: "Lý Nhị, khá lắm."
Phù Huề mang Phù Đông Hải đi rồi, Lý Nhị rất nhanh sau đó đã rời khỏi Lão Long thành.
Hôm nay, dưới cây hòe, Trịnh Đại Phong một mình phơi nắng đầu mùa xuân ám áp, mặc một chiếc áo bông thoải mái bọn Bùi Tiền mua giúp.
VỊ cô nương đã lâu không gặp kia, đại khái là ăn Tết ngon miệng, hình như hai má và thân thể đều "đẫy đà" hơn chút, không giống ngày xưa chỉ đi qua ởi lại trước mắt Trịnh Đại Phong, lần này cô còn to gan đến gần Trinh Đại Phong, ngượng ngùng hỏi: "Trịnh chưởng quâày, cửa hàng có nhận người không?"
Trịnh Đại Phong cười lắc đầu,"Không nhận nữa, sáng mai ta về quê rồi, ở Lão Long thành các ngươi kiếm miếng cơm ăn quá khó khăn."
VỊ cô nương này tuy quá béo, nhưng giọng lại mềm mại, cực kỳ dễ nghe, trên mặt nàng tràn đầy vẻ mất mát,"Có quay về đây nữa không?”
Tịnh Đại Phong lắc đầu,"Không về nữa."
Cô kinh ngạc nói: "Nơi này không phải nhà tổ do tổ tông huynh gây dựng nên sao, cửa hàng tính sao bây giờ?”
Trịnh Đại Phong nhịn không được, cười nói: "Bỏ không thôi. Hiệu thuốc Khôi Trần mà, phủ bụi cũng là chuyện bình thường.”
(Khôi trần có nghĩa là bụi bặm)
Cô hơi đỏ mặt,"Hay là huynh đưa chìa khóa cho ta ởi, ta giúp huynh quét tước, phòng ốc không có hơi người sẽ rất dễ hư hỏng, đáng tiếc biết bao." Trịnh Đại Phong xua tay nói:
"Không cần không cần, thực sự
không cần, cảm ơn cô nương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận