Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1359 - Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (2)



Chương 1359 - Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (2)




Trần Bình An trong lúc nói chuyện, thật ra nhớ tới lần đầu tiên đi xa Đại Tùy, đi theo đôi cha con Chu Hà Chu Lộc đó.
Thiếu nữ Chu Lộc chính là vì một chữ tình, cam tâm tình nguyện vì nhị công tử Lý Bảo Châm Lý gia phố Phúc Lộc thiêu thân lao đầu vào lửa, dứt khoát kiên quyết, không quan tâm gì, cái gì cũng bỏ được, còn cảm thấy không thẹn với lòng.
Liễu Thanh Thanh hốc mắt đỏ bừng, run rẩy đưa ra chiếc túi thơm yêu quý kia.
Trong lòng áy náy với tình lang càng lúc càng đậm, giao ra túi thơm kia như cắt tim gan, hai tay trống trơn, lòng càng vắng vẻ, quay đầu liền rơi lệ.
Trần Bình An tiếp nhận túi thơm, nhìn kỹ, tơ năm màu, trong đó tơ đen chất liệu lông cáo lúc trước bay xuống đất, bốn loại còn lại thì tạm thời không biết nền móng.
Mở ra túi thơm, bên trong chỉ là chút vật phẩm tinh xảo, Trần Bình An sợ mình kiến thức hạn hẹp, nhìn không ra sự thần bí bên trong, liền quay đầu nhìn về phía Thạch Nhu, người sau cũng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Túi thơm giống như ban đêm sáng lên một ngọn đèn lồng, có thể tiện cho hồ yêu kia tìm kiếm được vị tiểu thư này, thứ bên trong, hẳn là không có quá nhiều thứ đáng nói.”
Trần Bình An đưa túi thơm cho Thạch Nhu, “Ngươi cầm trước đi.”
Ngoài ra, Trần Bình An còn từ hư không lấy ra sợi thừng trói yêu được luyện chế thành ở Đảo Huyền sơn, lấy râu rồng màu vàng của lão giao Nguyên Anh khe Giao Long Câu làm căn bản pháp bảo, trong pháp bảo thiên kì bách quái trên thế gian, phẩm tướng cũng coi như cực cao. Thạch Nhu một tay tiếp nhận túi thơm thu vào trong tay áo, một tay cầm thừng trói yêu màu vàng người mù cũng có thể nhìn ra được là hàng không tầm thường, trong lòng thoáng giảm đi oán hận, túi thơm ở trên tay nàng, không phải chính là họa thủy dẫn dắt trên người, chỉ là có thêm sợi thừng trói yêu này bên người, coi như Trần Bình An bù lại đôi chút ngoài việc “tận dụng hết mức” đối với nàng.
Trần Bình An nói với Liễu Thanh Thanh: “Còn xin Liễu tiểu thư để chúng ta bắt mạch, rất nhiều thuật pháp trên núi ẩn nấp cực sâu, chỉ lấy phép vọng khí, nhìn không ra manh mối.”
Đầu tiên là đi vào khuê phòng, lại muốn nàng giao ra túi thơm, bây giờ còn phải chạm da chạm thịt.
Trong lòng Liễu Thanh Thanh đau khổ đến cực điểm, mặt đầy nước mắt, trợn mắt nhìn Trần Bình An, nức nở nói: “Các ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Có phải sau khi bắt mạch, còn muốn ta cởi quần áo, các ngươi mới bằng lòng bỏ qua hay không?”
Trần Bình An tâm bình khí hòa nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Liễu Thanh Thanh thẹn quá hóa giận, xoay người, tựa vào trên bàn trang điểm chim hoa, bả vai run run, khóc không thành tiếng, đứt quãng nói: “Ta muốn gặp cha ta... nếu ông ấy ở đây... sẽ không cho đám người các ngươi tùy ý làm nhục ta.”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, nói với Thạch Nhu: “Ta thay ngươi hộ giá, ngươi lấy tướng mạo vốn có hiện thân, rồi giúp nàng bắt mạch.”
Thạch Nhu tuy mang đủ loại thành kiến đối với Trần Bình An, nhưng có một điểm, Thạch Nhu không có bất cứ sự hoài nghi nào, đó là Trần Bình An chỉ cần ngoài miệng nói, sẽ làm được rất thực tế.
Cho nên tỳ nữ Triệu Nha chỉ thấy trong thân thể lão nhân kia bay ra một vị mỹ nhân tay áo rộng y phục rực rỡ, nửa thực nửa giả, khiến nàng nhìn mà kinh tâm động phách.
Triệu Nha vội hô: “Tiểu thư tiểu thư, ngươi mau nhìn kìa.”
Trước khi Liễu Thanh Thanh quay đầu, lau đi nước mắt trên mặt, sau đó nhìn thấy một nữ tử xa lạ dung mạo còn ở trên nàng.
Mà vị lão giả lúc trước thì bất động ở tại chỗ, giống như đang ngủ gật.
Thạch Nhu mặt không biểu cảm, “Đưa tay ra.”
Liễu Thanh Thanh si ngốc ngơ ngác, nâng cánh tay lên.
Thạch Nhu bắt lấy một đoạn cổ tay như củ sen trắng phau của Liễu Thanh Thanh.
Trong lúc Thạch Nhu tra xét khí cơ lưu chuyển trong cơ thể Liễu Thanh Thanh, Trần Bình An tiếp tục cẩn thận đánh giá gian phòng này, đột nhiên phát hiện tỳ nữ kia đang hướng mình nháy mắt ra dấu, theo tầm mắt Triệu Nha ám chỉ, Trần Bình An thấy được một cái hộp nhỏ tinh xảo chưa thu vào ngăn kéo, như cái hộp đựng son phấn của nữ tử, Trần Bình An lặng lẽ không lên tiếng, dời bước chân, mở ra xem, bên trong đựng mấy viên thuốc, tản mát ra khí tức hơi tanh. Trần Bình An liền làm bộ vừa vặn đúng dịp phát hiện, quay đầu hướng Liễu Thanh Thanh hỏi: “Xin hỏi Liễu tiểu thư, những viên thuốc này bên trong, là thuốc bổ của bản thân Sư Tử viên, hay là tiên sư ngoại lai tặng cho?”
Triệu Nha cảm thấy vị công tử trẻ tuổi đeo kiếm này thật sự là hiểu ý hiểu chuyện, càng giỏi hiểu lòng người, luôn suy nghĩ cho người khác.
Đổi thành các tiên sư khác lúc trước, ai cũng cao ngạo ngang ngược, hận không thể ở trán mình dán hai chữ “thần tiên” không nói, còn thích trước mặt tiểu thư nhà mình, một câu một tiếng hồ yêu nghiệt chướng, rơi vào trong tai tiểu thư, sao mà không chói tai đau lòng.
Liễu Thanh Thanh rụt rè nói: “Là Định Tâm Hoàn hắn đưa ta, nói là có thể bồi bổ thân thể, có thể an thần dưỡng khí.”
Thạch Nhu thật ra sớm ngửi thấy vị thuốc gay mũi kia, sau khi liếc một cái, cười lạnh nói: “Định Tâm Hoàn, biết cái gì gọi là Định Tâm Hoàn thật sự không? Đây là một trong những đan dược bàng môn thế gian dưỡng quỷ và chế tác con rối. Sau khi dùng, hồn phách người sống hoặc là quỷ mị dần dần đọng lại, khí cách định hình, ba hồn bảy vía vốn di chuyển không chừng, tự do tự tại, tựa như đất sơn dã chế tạo đồ sứ, kết quả làm người ta từng chút một tạo thành phôi đồ vật, bồi bổ thân thể?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận