Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1163: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ

Chương 1163: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu NguyệChương 1163: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ
Chương 1163: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệt Quang (6)
Sư phụ kia của hắn nằm ở trên giường, nghỉ ngơi lấy sức, tuy bị thương không nhẹ, tạm thời muốn cùng người đấu pháp chém giết, trảm yêu trừ ma là hy vọng xa xôi, nhưng xuống đất đi lại thì sớm đã không phải việc khó.
Sắc mặt lão nhân trắng bệch, nhưng tinh thần cực tốt, nhãn thần lấp lánh, quay đầu nhìn chăm chăm đệ tử duy nhất của mình: "Thu được đệ tử tốt đã là chuyện khó, đệ tử tu hành thuận lợi lại càng khó, không thua kém chăm sóc con cái trong nhà chút nào. Ta không có con cái, đệ tử cũng chỉ có một mình ngươi, huống hồ thiên tư ngươi tốt hơn ta nhiều, không giúp ngươi mưu đồ một phen, người làm sư phụ như ta, chết cũng không nhắm mắt."
Lão nhân cười nói: "Đạo lý và trải nghiệm trước kia ta đều đã nói rõ với ngươi, còn về sư phụ nhận thức Kim Đỉnh quan thế nào, vì sao lần này ngươi vừa khéo đụng phải Thiệu tiểu chân nhân, ngươi đừng có hỏi nhiều, từ hôm nay trở đi, chỉ để ý cần cù tu hành, Đỗ lão thần tiên tự thân ra tay, giúp ngươi đánh nát bình cảnh, chen thân vào trong ngũ cảnh, phần ân tình này, phải nhớ kỹ trong lòng. Nói câu khó nghe, Kim Đỉnh quan là tòa động phủ tiên gia lớn cỡ nào, dù tiểu tử ngươi thành tâm muốn báo ân, người ta cần ư? Chẳng qua, phần tâm kia thì vẫn phải có, bằng không sẽ không có tư cách để Kim Đỉnh quan nhìn ngươi như con chó.”
Vành mắt thiếu niên thoáng ướt át, cúi đầu nói: "Đệ tử chưa có thành tựu gì, để sư phụ chịu mắt mặt."
Lão nhân than thở một tiếng, vươn ngón tay ra, điểm điểm về phía tên đệ tử cứng đầu: "Ngươi a, căn bản vẫn chưa khai khiếu, thôi thôi, nếu không như thế, ta cũng sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, nói thật, loại nhân vật tư chất kinh diễm như Thiệu tiểu chân nhân, ta dù sớm nhìn thấy cũng chưa hẳn dám thu vào trong môn, một lần ngộ phong vân lập tức hóa rồng, người như thế tu sĩ Quan Hải cảnh như ta làm sao giá ngự được."
Thiếu niên cao lớn rốt cục đang tuổi tranh cường hiếu thắng, lập tức nói: "Sư phụ, ta tuổi tác còn trẻ đã chen thân Long Môn cảnh, ta cũng có chút hi vọng.”
Lão nhân cười mắng: "Đứa ngốc! Đi ra tu hành, sư phụ còn phải dưỡng thương, không muốn đàn gảy tai trâu!"
Thiếu niên cao lớn à một tiếng, đứng dậy, cáo từ rời đi.
Lúc thiếu niên đi tới cửa, lão tu sĩ nhẹ giọng an ủi nói: "Trên đường tu hành, có chút ủy khuất là điều khó tránh được, sợ là sợ một đời chỉ biết ủy khuất, cho nên ngươi nhất định phải đi được càng cao càng xa hơn sư phụ, có thể khiến cho bản thân ít chịu ủy khuất hơn. Miếu sơn thần và đình ngắm cảnh nơi này không được coi là cao, từ Đồng Diệp châu đi tới Đại Tuyền vương triều cũng không được coi là xa, thần nhân dị sĩ ở phương thiên địa này lại ở nơi càng cao hơn nữa."
Thiếu niên cao lớn quay đầu qua, gật đầu nói: "Đã nhớ kỹ."
Lão tu sĩ cười cười: "Nếu có thể, sau này cảnh giới lên cao, có được tư cách ngang hàng với nhân vật như Đỗ lão thần tiên, lúc ấy, nhớ đối tốt với phàm phu tục tử dưới núi một chút."
Thiếu niên một mực buôn bã không vui, mãi đến khắc này mới nở nụ cười xán lạn, thuận theo bản tâm ra sức gật đầu.
Lão nhân cười nói: "Đúng là đứa ngốc!"
Môt ngày trước khi đông thân đi tới thành Thận Cảnh, có người tới cửa bái phỏng Trần Bình An.
Là một vị thanh niên đạo sĩ thân mặc đạo bào, đỉnh đầu đội phù dung quan, bộ dạng phong trần mệt mỏi, vào trong nhà Trần Bình An trước là uống một bát trà lạnh, sau đó nói là hắn cách thành Ky Hạc gần nhất, thế nên may mắn thu được pháp chỉ của tổ sư gia, lệnh đưa tới cho Trần Bình An một thứ.
Thanh niên đạo sĩ xuất thân Thái Bình sơn cần thận lấy ra một khối ngọc bài.
Sau khi đặt ngọc bài đặt lên bàn. hắn mới giải thích môt phen sâu xa của ngọc bài cho Trần Bình An, thanh niên đạo sĩ nói thẳng không húy ky: "Tổ sư gia muốn ta nói rõ, Trần công tử không cần lo lắng Thái Bình sơn động tay động chân trên ngọc bài, làm lộ mắt hành tung, bị Thái Bình sơn chúng ta thu vào đáy mắt. Ngọc bài đã bị tổ sư gia bóc đi cấm chế, thứ trong tay công tử chỉ còn là một khối ngọc bài chất liệu hơi tốt một chút, đương nhiên về đối ngoại thì vẫn ý nghĩa phi phàm. Cho nên hy vọng trước khi rời khỏi Đồng Diệp châu, Trần công tử chịu khó phiền toái chút, mỗi ngày treo móc nó ở bên eo.” Trần Bình An đứng dậy cảm ơn, đạo sĩ Thái Bình sơn cũng vội đứng dậy hoàn lễ, luôn miệng nói không dám.
Trần Bình An thu lại ngọc bài, lập tức treo móc bên eo, cùng hồ lô dưỡng kiếm một trái một phải.
Sau đó mới tiễn vị thanh niên đạo sĩ kia đưa đến cửa lớn.
Hành động này của Thái Bình sơn, dụng tâm lương khổ.
Khối ngọc bài giữa eo Trần Bình An này chính là thứ ban cho đệ tử đích truyền của tổ sư đường Thái Bình sơn, hai mặt khắc dấu "Thái Bình sơn tu chân ngã","Tổ sư đường tục hương hỏa".
Kim Đan, Nguyên Anh địa tiên Thái Bình sơn chưa chắc đã có thể được treo móc thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận