Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 900: Tư Vô Tà (4)

Chương 900: Tư Vô Tà (4)Chương 900: Tư Vô Tà (4)
Chương 900: Tư Vô Tà (4)
Chỉ là Trần Bình An cũng chỉ nói một câu như vậy, rồi không nói gì nữa.
Đó là một câu phủ định định luận cái quan của mình.
Tuổi quá nhỏ, làm được quá ít.
Phụ nhân cúi đầu, lại nâng tay áo lên.
Nam nhân thở dài một tiếng.
Chuyện sống cực khổ, thế gian nhiều dữ dội, có gì lạ đâu.
Bát cứ một đứa nhỏ thân thế trắc trở nào đều đâu có thiều?
Nhưng điểm kỳ lạ nằm ở chỗ hai chữ chịu khổ, phải chịu khổ như thế nào.
Nhân gian cực khổ, không cần nói, nói cũng không rõ.
Phụ nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngắng đầu, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười,"Trần Bình An, về sau Trữ Diêu sẽ giao cho cậu chăm sóc, có chỗ nào nó không đúng, cậu là nam nhân, nhất định phải bao dung nhiều hơn."
Trần Bình An run giọng nói: "Hai người phải đi sao? Hai người đi rồi, Trữ Diêu một người làm sao bây giờ?"
Phụ nhân đứng lên, mỉm cười nói: "Trữ Diêu biết mà, nó biết hết đó, cho nên cậu không cần lo lắng chuyện này, không phải ta là mẫu thân Trữ Diêu nên mới nói tốt về nó, mà là cô gái Trần Bình An cậu thích, thật sự rất tốt."
Trần Bình An chỉ có thể gật đầu. Phụ nhân quay đầu nhìn phía nam nhân đang đứng dậy,"Có lời gì cần nói không?"
Nam nhân gật gật đầu.
Phụ nhân am hiểu ý người, nói: "Vậy muội sẽ ra ngoài chờ huynh nha?"
Nam nhân ừ một tiếng, phụ nhân đi ra khỏi phòng, đứng ở một góc nơi hành lang.
Nam nhân nhìn phía thiếu niên, tràm giọng nói: "Trần Bình An!"
Nam nhân vẫn luôn ôn hòa với Trần Bình An bỗng nhiên cười lên, vòng qua bàn, đưa bàn tay dày rộng, vỗ mạnh lên bả vai thiếu niên, sau đó thu tay lại, lui về phía sau một bước, lại như trước đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía Trần Bình An. Trần Bình An sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay ra, bắt tay một cái.
Nam nhân nắm chặt bàn tay thiếu niên,"Trần Bình An, về sau nữ nhi của ta, Trữ Diêu sẽ giao cho cậu chăm sóc! Có thể chăm sóc cho nó thật tốt hay không?"
Trần Bình An lớn tiếng nức nở nói: "Chết cũng không từ!"
Nam nhân buông tay ra, cười nói: "Cái gì chết hay không chết, phải cố gắng sống sót."
Nam nhân từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá Trần Bình An, hài lòng nói: "Ừ, xứng đôi với nữ nhi của ta."
Nam nhân xoay người, sải bước rời đi, Trần Bình An muốn đưa tiễn, nhưng nam nhân đã nâng lên một tay, ý bảo Trần Bình An không cần đi theo. Nam nhân thủy chung không xoay người, chậm rãi đi hướng cửa, cười nói: "Lần sau đến Kiếm Khí Trường Thành, nói Trữ Diêu dẫn theo ngươi, đi viếng mồ mả bọn ta kính rượu, báo bình an."
Sau khi nam nhân đi qua cửa, đột nhiên quay đầu, cười nói: "Uống rượu thì có làm sao, sao phải giấu bầu rượu đi, kiếm tiên tiêu sái nhát thế gian đều thích uống rượu."
Nam nhân giơ nắm tay, nhếch ngón tay cái chỉ hướng mình,"Ví dụ như ta cha vợ cậu!”
Trần Bình An vẫn đứng tại chỗ.
Bên cửa ra Thượng Hương Lâu hôm nay sẽ có một chiếc độ thuyền Thôn Bảo Kình xuất phát đi hướng Đồng Diệp Châu. Trước khi Trần Bình An đi tới cửa ra, đã đi một chuyến tới chân núi Cô Phong, bởi vì không có ngọc bài nhập quan Đảo Huyền sơn, nên chỉ ở bên ngoài rào chắn xa xa nhìn đại môn kia, môi khẽ nhúc nhích, giống như đang lầm bẩm tự nói.
Hán tử ôm kiếm ngồi ở trên cọc buộc ngựa, ban ngày ban mặt vẫn là ở ngủ gà ngủ gật, chỉ là thì thào tự nói, lại nói ba chữ, so sánh với lần đầu tiên, đã đổi chữ "gần" thành chữ "xa" mà thôi.
Thiếu niên tới gần cửa này, tức là kiếm khí gần.
Thiếu niên rời xa Đảo Huyền sơn, tức là kiếm khí xa.
Hôm nay thiếu niên ngõ Nê Bình, mặc trường bào tuyết trắng, lưng đeo trường kiếm, thắt lưng buộc hồ lô dưỡng kiếm, phong tư lỗi lạc. Thiếu niên, tư vô tà, động lòng người nhát.
Lão Long thành.
Mưa gió sắp kéo đến.
Nhát là Đinh gia một trong những thế gia vọng tộc, như gặp đại địch.
Bởi vì hình như đệ tử gia tộc việc thành thì ít việc bại có thừa vừa gây tai họa cho một cô gái phố phường.
Vốn dĩ chuyện như vậy không là gì cả, cũng không phải nói một khi đã làm chuyện ác thì sẽ tồi tệ đến cùng, có những hành động đuổi tận giết tuyệt, nhỗ cỏ tận gốc, mà là Đinh gia có tiền, cũng bằng lòng tiêu tiền, nếu dùng tiền có thể giải quyết phiền toái, bất luận phiền toái lớn hay phiền toái nhỏ, cũng sẽ không còn là phiền toái. Nhưng vấn đề ở chỗ cô gái chết bất đắc kỳ tử này có chút quan hệ với hiệu thuốc bắc Khôi Trần, hiệu thuốc bắc là sản nghiệp của Phạm gia, vấn đề lớn hơn nữa nằm ở chỗ chút quan hệ mỏng manh như vậy lại có người coi trọng, khá coi trọng.
Mà người này, là khách quý Phạm gia rất coi trọng.
Hầu gia cùng Phương gia nhiều thế hệ giao hảo cùng Đinh gia, giữa ba nhà, gần đây Iui tới chặt chẽ, đi lại thường xuyên.
Mà Phù gia Lão Long thành cưới cô gái Vân Lâm Khương thị, nghênh đón đưa tiễn, rất bận rộn, căn bản không quan tâm đến chuyện rách việc này.
Về phần người trẻ tuổi Tôn Gia Thụ đảm trách gia chủ Tôn gia, đối với chuyện này khoanh tay đứng nhìn, đại khái là muốn bàng quan.
Tổ trạch Tôn thị, Tôn Gia Thụ vừa mới nhận được đến một phong mật tín.
Vị tu sĩ Đồng Diệp tông năm xưa giúp đỡ Định gia tục mệnh kia, hôm nay mang theo cô gái Đinh thị trở về Lão Long thành. Bởi vì người này có địa vị tôn quý ở Đồng Diệp tông, trong số những tùy tùng đi theo hỗ trợ, còn có một vị Địa tiên Nguyên Anh cảnh, huống chi người này bản thân chính là một trong những Địa tiên.
Vì thế hầu như mọi người đều cảm thấy đại cục đã định.
Tôn Gia Thụ hôm nay thích câu cá, chính là chỗ lúc trước thiếu niên Đại Ly kia thả câu. Chỉ cần không có gia tộc sự vụ rất quan trọng, Tôn Gia Thụ thường xuyên tranh thủ lúc rảnh rỗi, tới nơi này ngồi câu.
Hắn có chút do dự, không biết lần này có nên đánh cược hay không, nếu đánh cược, như vậy rốt cuộc nên cược bao nhiêu?
Tôn Gia Thụ gần đây gặp được một vị thế ngoại cao nhân đi vô ảnh đến vô tung, chỉ dùng một câu, chẳng những khiến cho hắn khôi phục tâm cảnh hơi có tỳ vết, hơn nữa tài cao còn gắng sức hơn để bản thân được thập toàn.
Người nọ cười hỏi một câu mà thôi, "Tôn Gia Thụ, làm sao ngươi xác định được mình đã sai lầm rồi?"
Giống như một tiếng bổng hát (1) của Phật gia.
(1) Bổng hát nghĩa là "Gậy và Quát", là phương thức tiếp dẫn giáo hóa đệ tử của các vị Tổ sư trong Thiền tông. Các vị khi tiếp dẫn người học để lấp tuyệt tư duy hư vọng, hoặc khảo nghiệm cảnh ngộ thì dùng gậy hoặc quát to. Người ta cho rằng dùng gậy thì bắt đầu từ Thiền sư Đức Sơn Tuyên Giám, tiếng quát (Hát) bắt đầu từ Thiền sư Lâm Tế Nghĩa Huyền.
Nhưng điều kiện tiên quyết là người có tuệ căn lại có tích lũy, mới có thể thông suốt, nếu không cho dù trăm ngàn tiếng cũng vô dụng.
Tôn Gia Thụ thu hồi cần câu, đỗ toàn bộ những gì thu hoạch được trong giỏ cá về lại giữa sông.
Cuối cùng Tôn Gia Thụ quyết định lần này không đánh cược nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận