Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1796 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (12)



Chương 1796 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (12)




Vì vậy Trần Bình An đã chấp nhận lời nhắc nhở từ một người ngoài cuộc như Quan Ế Nhiên. Chỉ là nếu như vậy, rất nhiều dự định chỉ có thể yên tĩnh quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra mà thôi, nói không chừng sự chờ đợi này chỉ đành kết thúc trong vô vọng mà thôi.
Ví dụ, nên xây dựng một số quy tắc mới cho hồ Thư Giản, chẳng hạn như chiếm riêng một hòn đảo trong hồ Thư Giản, vì âm vật và linh hồn mà cố tình xây dựng nên một môn phái ở đỉnh núi không tranh với đời, lại có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Thật ra Trần Bình An đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vì thế sự khó lường, hắn chỉ có thể tùy theo tình huống mà tiến hành thay đổi.
Tốt xấu, thăng trầm, được và mất trong đó, người ngoài không đủ để hiểu rõ.
Có nhiều việc mà im lặng là sự lựa chọn duy nhất.
Sau khi trở về đảo Thanh Hạp, Trần Bình An trở về nhà, đốt than trên bếp, để gia tăng hơi ấm cho cả gian nhà, trong túi không còn bao nhiêu than củi, Trần Bình An tự giễu mình, nếu như Quan Ế Nhiên không xuất hiện, đoán chừng nếu hắn muốn than củi, cũng phải lên tiếng hỏi xin từ đảo Thanh Hạp, tất nhiên bọn họ cũng sẽ cho rồi. Nhưng hiện tại, chắc là ngày mai sẽ có người chủ động chạy tới hỏi thăm, Trần tiên sinh có cần bổ sung than củi trong nhà không? Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai, chỗ của hắn chắc sẽ lại có thêm nhiều khách quen mặt đến ghé thăm.
Trần Bình An ngồi sau bàn tiếp tục tính toán.
Cả đêm không ngủ.
Sau khi trời sáng, Trần Bình An mở cửa đi bộ đến phủ Chu Huyền, bây giờ môn phòng Hồng Tô vẫn đang làm việc trong phủ Xuân Đình, hắn tự hỏi không biết liệu năm nay, sau khi mất đi quyền thế, những lời đàm tiếu của đám nữ quản sự trong phủ cũng sẽ trở lại, hay thậm chí sẽ còn mãnh liệt, dữ dội hơn cả lúc ban đầu? Nhưng không sao cả, giờ thì khác rồi. Có lẽ sau nhiều lần ghé thăm, phủ Xuân Đình hẳn cũng đã phải nhớ kỹ rồi, cuộc sống của Hồng Tô chắc cũng không quá khó khăn.
Quỷ tu của phủ Chu Huyền, Mã Viễn Trí, sau khi nhìn thấy tôn vinh của Trần Bình An ngày càng hơn cả người lẫn quỷ thì vô cùng vui mừng, cũng không còn cách nào khác ngoài, quỷ tu thật sự không thể quá thật thà được, việc này có liên quan đến cuộc hôn nhân đại sự của hắn ta và Trưởng công chúa điện hạ Lưu Trọng Nhuận. Nhất định phải đề phòng những chàng trai trẻ như Trần Bình An nhiều hơn, kẻo một ngày nào đó Trần Bình An không đến uống rượu cưới của mình mà thay vào đó hắn ta nhận được thiệp mời ăn đám cưới từ Trần Bình An và Lưu Trọng Nhuận.
Trần Bình An trò chuyện với Mã Viễn Trí vài lời rồi rời khỏi phủ Chu Huyền. Mã Viễn Trí cứ cười đến không khép được mồm, ông ta thật sự rất thích Trần Bình An, cứ luôn miệng gọi Trần tiên sinh, chưa bao giờ chân thành đến như vậy.
Trần Bình An dở khóc dở cười, cũng lười tiếp tục giải bày với Mã Viễn Trí.
Môn phòng mới của phủ Chu Huyền là một tỳ nữ đến từ phủ Xuân Đình, khi nhìn thấy Trần Bình An thì vô cùng nhiệt tình, phải biết rằng đây cũng là điểm "phát tài" của Hồng Tô, đó là vì nàng ta đã dựa hơi Trần tiên sinh nên mới có thể trở thành một người đứng đầu nhỏ bé có cuộc sống nhàn nhã trong phủ Xuân Đình, Trần Bình An cũng rất khách sáo với nữ tử đó, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Còn muốn nói nhiều hơn thì còn có thể nói cái gì nữa? Trên đảo Thanh Hạp rộng lớn, có bao nhiêu Hồng Tô?
Chỉ có một mà thôi. Quả nhiên đúng như Trần Bình An đoán, hôm nay có mấy người quen mặt đã tới đảo Thanh Hạp để cùng hắn trò chuyện và ôn lại chuyện xưa.
Bây giờ Trần Bình An đang ứng phó với những việc này, luyện tập cho quen, để trong lòng không còn lúng túng, lời nói thiếu tự nhiên như trước nữa.
Tất cả đều được tôi luyện, tích lũy từng chút một mà thành.
Trần Bình An không đón năm mới trên đảo Thanh Hạp, hắn lên thuyền và rời hồ Thư Giản, trong khoảng thời gian đó, đậu thuyền cách xa đảo Cung Liễu và tiếp tục lên đường. Đi đến thành Lục Đồng, dắt ngựa mà đi nhưng tiếc là tiệm bánh bao đó đã đóng cửa rồi, không biết do khó duy trì tiếp hay là do nghỉ ăn tết, đợi đến khi đón xong tết Nguyên Tiêu sẽ mở cửa lại.
Trần Bình An đón năm mới trên đường.
Ngay trên lưng ngựa.
Nhàn nhã và tự đắc.
Không cho rằng như thế là cực khổ.
Đúng lúc vào ngày mồng một tháng Giêng hắn đã tìm được đến chỗ Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi vốn đã chờ đợi rất lâu.
Trần Bình An nghỉ ngơi một ngày và lên đường vào ngày mùng hai, nhóm ba người đi ngựa vòng qua biên giới hồ Thư Giản và tiến về phía nam.
Cuối cùng, tại bến phà tiên gia, có một con thuyền đã dừng lại từ rất lâu, Trần Bình An nói rằng hắn sẽ ở đây đợi người, nếu trong vòng mười ngày không đợi được thì bọn họ sẽ tiếp tục lên đường.
Trong lúc Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi tu hành, bọn họ cùng nhau đi dạo quanh bến đò tiên gia, ở đó có rất nhiều cửa tiệm mọc san sát, hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Sau khi Mã Đốc Nghi đi dạo một vòng, nàng ta nói rằng nàng ta không thể xem tiếp được nữa, nếu không càng nhìn nàng ta sẽ càng sầu, sẽ cảm thấy mình thật sự là rất nghèo.
Trần Bình An bèn đưa cho Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi mỗi người một đồng tiền Tiểu thử, nói rằng đó là tiền lì xì năm mới.
Tằng Dịch ngại ngùng không dám nhận, dù thế nào cũng không chịu nhận, Mã Đốc Nghi không phải là người thích tỏ vẻ giả tạo với Trần tiên sinh nên hỏi hắn có thể cho nàng ta đồng tiền của Tằng Dịch luôn được không.
Trần Bình An mỉm cười và nói: "Không sợ tiền đè nặng tay đâu nhỉ, phải không?"
Mã Đốc Nghi gật đầu như gà mổ thóc.
Trần Bình An đương nhiên không đồng ý, thu lại tiền Tiểu thử: "Xin lỗi, ta cũng không chê tiền đè tay."
Tằng Dịch bật cười hả hê, Mã Đốc Nghi dùng cùi chỏ huých hắn ta một cái khiến hắn ta đau đớn đến cắn răng lại.
Ở bến đò tiên gia, chờ đợi khoảng gần mười ngày.
Tối hôm đó, vậy mà lại có một con thuyền to gan thực sự đã cập bến, tuy nhiên, khi các tu sĩ từ mọi con đường nhìn thấy lá cờ trên thuyền, bọn họ chợt hiểu ra.
Xui xẻo thay đó chính là lá cờ chiến của bọn man rợ Đại Ly.
Trần Bình An dẫn người đó trở lại khách điếm, vẻ mặt Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi đều rất khó xử.
Bởi vì người đó là Cố Xán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận