Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1562 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (2)



Chương 1562 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (2)




Cũng có một vài nạn dân con mắt đỏ hồng, vẫn xông thẳng về phía trước, định sẽ tranh đoạt một phen. Tùy tùng hộ vệ thương đội vốn xuất thân từ võ phu giang hồ, cũng không phải là người của Thạch Hào quốc, cả đường dọc xuống phía nam này lòng đã hóa đá từ lâu, trong đội ngũ lại chết nhiều huynh đệ bằng hữu như vậy, sâu trong lòng họ còn ước gì có người xông lên để bọn họ giải hận, cho nên đội hộ vệ cưỡi ngựa được huấn luyện tinh vi đã tản ra như lưới bắt cá, giơ tay chém xuống, hoặc là so đấu tiễn pháp, lấy hốc mắt người là đích nhắm tốt nhất, bắn xuyên cổ là thứ hai, xuyên tim là thứ ba, nếu như chỉ có thể bắn trúng phần bụng hay chân thì điều đó sẽ rước lấy sự mỉa mai và cười cợt.
Lần này, đội xe thương nhân và cả hộ vệ được thuê cộng lại số người cũng không nhiều lắm, chỉ mười mấy người.
Ngoại trừ cô gái áo xanh buộc tóc đuôi ngựa và cô gái tùy tùng đeo kiếm đã mất ngón tay phải bên người nàng rất ít xuất khi xuất hiện ra còn có một vị thanh niên mặc áo bào đen ít nói ít cười. Hình như ba người này là cùng một nhóm, bình thường khi đội xe dừng ngựa lại sửa soạn hoặc là khi phải ngủ lại nơi hoang dã thì luôn đi cùng nhau.
Ngoài vị chủ sự thương nhân cần tiền không cần mạng ra, còn một kẻ là lão quái nhân mặc bộ trường sam màu xanh, nghe nói là họ Tống, đám hộ vệ đều thích gọi là Tống phu tử. Tống phu tử có hai người tùy tùng, một người đeo một cây trường côn đen nhánh, một người thì không mang binh khí, xem ra thì chính là người trong giang hồ, tuổi tác hai người không kém tống phu tử là bao. Ngoài ra còn có ba vị nam nữ tuổi tác cách nhau xa, cho dù trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Người phụ nữ nhan sắc bình thường, hai người còn lại là hai ông cháu.
Họ khiến cho đám hộ vệ có cảm giác trong đám thương nhân này, ngoại trừ Tống phu tử thì những người còn lại ai nấy cũng đều như khúc gỗ, không thích nói chuyện.
Đêm hôm ấy, họ nghỉ chân ở một dịch trạm hoang phế rách nát, tư lại đã chạy từ lâu, mọi thứ đều đã bị dọn đi cả rồi.
Cô gái mặc áo xanh buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi xổm ở đầu tường bùn đất đã sụp hơn phân nửa bên ngoài dịch trạm.
Cô gái đeo kiếm như hình với bóng với nàng thì đang đứng dưới góc tường, khẽ nói: “Đại sư tỷ, đi thêm lộ trình nửa tháng nữa là có thể tiến vào địa giới Thư Giản hồ.”
Cô gái áo xanh có vẻ không mấy quan tâm, chỉ ừ một tiếng.
Vị Tống phu tử kia chầm chậm bước ra khỏi dịch quán, đạp nhẹ một cước vào thiếu niên đi cùng đang ngồi xổm bên ngưỡng cửa, sau đó một mình đi đến vách tường gần đó. Cô gái đeo kiếm lập tức dùng tiếng phổ thông Đại Ly hành lễ một cách cung kính: “Bái kiến Tống lang trung.”
Lão nhân cười gật đầu: “Từ cô nương vẫn khách khí như vậy, quá khách khí rồi.”
Lang trung này cũng không phải là lang trung trong tiệm thuốc.
Vị lão nhân mặc áo xanh khí chất nho nhã kia chính là chủ sự lang trung của Từ tế Thanh lại ti thuộc Lễ bộ Đại Ly.
Vị trí này, nếu ở các nước nhỏ phụ thuộc như Hoàng Đình quốc hay Thạch Hào quốc thì thuộc về loại quan tép riu bé tẹo, chỉ là nha môn Lễ bộ, trên đó còn có Thị lang, trên nữa còn có Thượng thư, nói không chừng một hôm nào đó có thể sẽ bị các phụ quan, viên ngoại lang có phẩm trật tương đương đoạt luôn vị trí. Nhưng ở Đại Ly, đây lại là một vị trí cực kỳ quan trọng, là một trong ba vị lang trung có quyền hành lớn nhất vương triều Đại Ly, chức vị không cao lắm, chỉ tòng ngũ phẩm nhưng quyền hành thì lại cực kỳ lớn. Ngoại trừ chức trách mà một vị Từ tế Thanh lại ti lang trung nên có ra còn nắm giữ quyền khảo hạch đánh giá và tiến cử sơn thủy chính thần trong cả nước.
Đại Ly vẫn chưa lập ra tự miếu và vị trí chính thần một sông cho Trùng Đạm giang, sau đó đột nhiên nhảy ra một vị giang thủy tinh quái tên là Lý Cẩm, vốn là một chưởng quỹ của một cửa hàng sách ở Hồng Chúc trấn, nay đột nhiên lại nhảy một cái lên làm chính thần một sông, nghe nói vị đó đã đi cầu vị lang trung này, sau đó cá chép vượt long môn, thoắt cái đã leo lên vị trí cao trên thần đài, nhận hương hỏa từ các lộ.
Mà hai cô gái kia chính là Nguyễn Tú và Từ Tiểu Kiều, họ vừa rời khỏi Long Tuyền kiếm tông xuống núi đi du lịch.
Về phần vì sao lại muốn đi xa khỏi vương triều Đại Ly như vậy, chính Từ Tiểu Kiều cũng bĩu môi cảm thấy rất bất ngờ. Về phần đại sư tỷ Nguyễn Tú thì hoàn toàn cảm thấy không có việc gì.
Từ Tiểu Kiều thấy Tống lang trung hình như có vẻ là có việc cần phải thương lượng nên liền chủ động rời khỏi.
Tống lang trung đi đến bên đầu tường ngồi xếp bằng, mỉm cười nói: “Ta muốn cảm tạ sự rộng lượng của Nguyễn cô nương.”
Nguyễn Tú cất chiếc khăn tay nhỏ vào trong tay áo, lắc đầu, qua loa không nói rõ: “Không cần.”
Tống lang trung cười hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, Nguyễn cô nương thấy không để ý thật hay là vẫn để ở trong lòng?”
Nguyễn Tú hỏi: “Có gì khác nhau à?”
Lão nhân gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Nếu như là vế thứ nhất vậy ta sẽ không làm thêm hành động dư thừa này, dù sao ta cũng đã già cả thế này, cũng từng qua thời thiếu niên yêu hận, hiểu được cái tuổi như bây giờ của tiểu tử Lý Mục Tỳ rất khó mà không động lòng. Nếu như là vế sau, vậy ta có thể bảo Lý Mục Tỳ hoặc là gia gia hắn mấy câu, Nguyễn cô nương không cần lo lắng ta đang làm khó, lần xuôi nam lần này ta đang mang theo chuyện công mà triều đình giao cho, quy tắc cần có thì vẫn phải có, Nguyễn cô nương không quá đáng chút nào.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận