Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1699 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (7)



Chương 1699 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (7)




Cũng may, lảo đảo, loạng choạng thế nào đã trở thành kim đan thần tu, nhưng ta đã nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của nàng ấy. Đối với ta mà nói, đó rõ ràng một cơn ác mộng. Ta không muốn giết nàng ấy để bù đắp những thiếu sót trong tâm cảnh, để tiến vào Thượng ngũ cảnh, nên ta đã đẩy nàng ấy lên ngôi vị quân chủ giang hồ, sau đó rời khỏi hồ Thư Giản, nhưng ta lại sai rồi, đã sai lại càng thêm sai. Thời gian dần dà, nàng ấy bị ta lạnh nhạt ở đảo Cung Liễu đã bắt đầu thay đổi, vì nàng ấy sợ chết. Kim đan của nàng ấy vốn là nửa thật nửa giả, tám phía đều lộ gió. Trước đó nàng ấy đã tu hành tà môn tà đạo, đi đường tắt để kết đan, khiến cho tâm cảnh đã tệ càng tệ hơn, cộng với sự ra đi của ta đổ thêm dầu vào lửa, hại cho nàng ấy càng lúc càng điên rồ. Cuối cùng, một ngày nọ, nàng ấy cuối cùng cũng rời khỏi hồ Thư Giản, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm ta khắp nơi. Nàng ấy đã đi đến tất cả những nơi ta đã từng xuất hiện hay có thể đã ở lại. Với tính khí nóng nảy của nàng ấy, rời khỏi đảo Cung Liễu, không còn cái danh quân chủ giang hồ, trên đường đi nàng ấy đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ, nếu như không dựa vào hai pháp bảo mà ta để lại cho nàng ấy, nói không chừng nàng ấy đã chết như vậy rồi... Đối với cả hai chúng ta mà nói, ngược lại đó cũng là một chuyện may mắn."
Lưu Lão Thành một tay để đằng sau, tay kia nhẹ nhàng xoay chiếc vòng liễu: "Khi ta tìm thấy nàng ấy, linh hồn của nàng đã tan nát, tan nát giống như hàng ngàn mảnh vỡ. Cho dù là đến tận bây giờ, ta cũng vẫn không thể hiểu được nàng ấy đã dựa vào cái gì hỗ trợ để cầm cự cho đến ngày ta xuất hiện, nếu đổi lại là một tu sĩ Nguyên Anh nào đó, e rằng cũng không thể chống cự nổi. Khi đó, nàng ấy hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa, nàng ấy mơ hồ cảm thấy ta khác với những người khác, nàng ấy cứ đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt lúc đó nàng ấy nhìn ta… ngươi có biết cảm giác đó như thế nào không? Ngươi sẽ không thể nào hiểu đâu, nàng ấy đang cố gắng hết sức để nhớ ra ta, như thể nàng ấy đang đấu tranh với ông trời."
Lưu Lão Thành nhẹ nhàng vẫy tay, vòng liễu rơi xuống hồ Thư Giản.
Gợn sóng lăn tăn, sơn thủy đại trận đã khẽ mở ra.
Giọng điệu của Lưu Lão Thành trở nên thờ ơ: "Vào lúc đó, với tư cách là một tu sĩ Nguyên Anh chỉ còn thiếu một bước nữa là đã đạt đến Thượng ngũ cảnh, đạo tâm của ta gần như sụp đổ ngay tại chỗ, giống như linh hồn của nàng ấy vậy. Cho đến tận lúc đó, trong lòng ta mới hiểu ra, hóa ra nàng ấy thực sự chính là một bước ngoặt tuyệt vời để ta giác ngộ. Năm đó ta lựa chọn thuận theo trái tim của mình là không sai. Vì vậy, ta đã cắt đứt tâm ma, tự tay giết chết nàng ấy."
Lưu Lão Thành lạnh lùng cười nói: “Chỉ là lúc đó ta lòng gan dạ sắt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phù hợp với đại đạo của mình. Cho nên mới có Hồng Tô bây giờ. Linh hồn của nàng ấy đáng lẽ đã phải tiêu tan hoàn toàn, thậm chí không còn cơ hội luân hồi, chuyển kiếp, huống hồ chi sẽ có chuyện Hồng Tô xuất hiện ở phủ Chu Huyền trên đảo Thanh Hạp, sau đó lại bị tên Lưu Chí Mậu ngu xuẩn cùng cực đó xem như con bài, đã bị giết một lần, nếu bị giết thêm lần nữa thì phải làm sao?"
Sắc mặt Lưu Lão Thành trở nên nghiêm túc: "Một giây phút nương tay, đã hại ta lúc sắp đột phá Nguyên Anh, suýt chút nữa trở thành mồi cho đám hóa ngoại thiên ma rồi. Trận chiến đó chính là cuộc chiến tàn khốc nhất trong cuộc đời Lưu Lão Thành ta. Hóa ngoại thiên ma dùng dung mạo của Hoàng Hám… không, nó chính là nàng ấy, nàng ấy cũng chính là nó, chính là Hoàng Hám trong tâm trí của ta. Ở trong tâm hồ, kim thân pháp của ta cao bao nhiêu, nàng ấy cũng sẽ cao bấy nhiêu, tu vi của ta mạnh đến mấy, thì thực lực của nàng ấy cũng sẽ mạnh như vậy, nhưng tinh thần của ta có thể chịu tổn thương, còn nàng ấy sẽ thì không, một lần bị ta đánh tan, nàng ấy sẽ xuất hiện hoàn chỉnh, nàng ấy liều mạng chiến đấu với ta hết lần này đến lần khác, gần như không ngừng nghỉ, cuối cùng nàng ấy cũng đã lên tiếng nói chuyện, lớn tiếng chửi rủa Lưu Lão Thành ta là kẻ phụ lòng người khác, mắng ta vì để thành đạo mà ngay cả nàng ấy cũng có thể giết hết lần này đến lần khác.”
(Hóa ngoại thiên ma: nơi biến hóa tâm ma của người tu hành.)
Lưu Lão Thành tự giễu cười nói: "Đó cũng có thể xem lần đầu tiên nàng ấy mắng ta, cho nên trước đó ta có nói ta đã giết nàng một lần, điều này cũng không chính xác. Thực ra là hàng trăm lần rồi."
"Có nguy hiểm không?"
Lưu Lão Thành tự hỏi tự trả lời: “So với tình cảnh sau đó, thì chỉ giống như trẻ con đánh nhau, cào rách da rồi gào khóc nức nở mà thôi.”
“Sau khi bị ta đánh giết vô số lần, nàng ấy vậy mà lại đứng sừng sững ngay tại chỗ, ngây ngốc nhìn ta như năm đó, như đang cố gắng nhớ ra ta, như lại đang liên kết với thứ gì đó, nàng ấy thực sự đã khôi phục lại được chút sáng suốt, máu bắt đầu chảy ra từ hốc mắt của nàng ấy, mặt nàng ấy đầy máu, tiếng lòng không ngừng nói với ta, mau ra tay đi, tuyệt đối đừng chần chừ, giết nàng ấy thêm một lần nữa là được, nàng ấy không hối hận vì kiếp này đã thích ta, nàng ấy chỉ hận bản thân mình đã không thể đi cùng ta đến cuối cùng..."
“Lúc đó tâm cảnh của ta vô cùng hỗn loạn, trong lòng đã nảy sinh ý định muốn chết. Cái gọi là Thượng ngũ cảnh đó chính là có một vị trí nhỏ bé trên đỉnh núi, có thực sự xứng đáng không? Không có nàng ấy ở bên cạnh, liệu ta có thể ung dung làm thần tiên không?"
“Nàng ấy bước từng bước một về phía ta, loạng choạng, chân tay cứng ngắc, nhưng nàng ấy vẫn cố gắng hết sức, trong lòng không ngừng lặp lại ba chữ ‘Cầu xin người’, rồi cuối cùng nàng ấy nói một câu: ‘Người hãy vì ta mà sống tiếp.’”
"Ta như phát điên và đánh tan nàng ấy. Trời đất im lặng."
"Ta suy sụp không gượng dậy nổi."
“Nhưng kết quả là khi ta mở mắt ra, ta thấy Hoàng Hám đang bay lên trời như tiên nhân, tư thế duyên dáng, những dải lụa bay phất phới, nàng ấy không nói một lời, nhưng đôi mắt của nàng ấy đã nói lên tất cả. Tất cả những vất vả trước đây, tất cả những cảm xúc sâu sắc đó, chỉ là trò lừa của nàng ấy mà thôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận