Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1010: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (2)

Chương 1010: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (2)Chương 1010: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (2)
Chương 1010: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (2)
Chủng Thu hỏi: "Cho nên Kính Ngưỡng lâu dù phải đào sâu ba tắc đất cũng phải tìm cho ra thập đại cao thủ thiên hạ chân chính, xếp hạng trên bảng, để tránh có người giấu trời qua biển, lừa dối quá quan? Trừ điều này ra, vì phòng ngừa lại có người trốn tránh quá sâu, cố ý xếp hạng thêm những nhân vật giàu phúc duyên tu vi có thể bạo trướng, cùng với chém giết Trích Tiên Nhân sẽ có thể giành được một món thần binh, tất cả đều là để thúc đây lên danh sách hai mươi người đứng đầu tụ tập lại tự giết lẫn nhau?"
"Liên quan đến Kính Ngưỡng lâu gây sóng gây gió kia, tin tức trùng trùng, so với những gì mà ngươi ta nghĩ đến còn sâu không thấy đáy hơn nhiều. Không có Kính Ngưỡng lâu mỗi hai mươi năm “gõ đánh” một lần, thiên hạ sẽ không loạn thế này.”
Định Anh ha ha cười nói: "Nhưng mà, trong này thật ra vẫn có sơ hở để luồn."
Chủng Thu không hồ là quốc sư Nam Uyễn quốc, vừa được chỉ điểm đã thông thấu: "Cường giả càng cường, ôm đoàn với nhau. tranh thủ hơp lực làm việc, sau cùng phân chia lợi ích. Không nói dĩ vãng, chỉ nói lần này, Du Chân Ý đang hành sự như thế, không phân chính tà, dùng hết khả năng lôi kéo hai mươi cao thủ đứng đầu, mục đích là nhắm vào Đinh Anh ngươi, đồng thời áp chế Trích Tiên Nhân.”
Nói tới đây, Chủng Thu lại nhíu mày, nhìn về phía Đinh Anh như có điều khó hiểu.
Đinh Anh bật cười ha hả: "Ngươi nghĩ không sai, phương thức xử lý ổn thỏa nhất là mười người đứng đầu biết điều một chút, sơm sớm dựa vào ta, tìm kiếm che chở. Chỉ cần ta thoát ly Ma giáo, hành sự công đạo, lập ra quy củ cho toàn bộ thiên hạ, sau đó người có hy vọng đăng bảng đua với nhau bằng bản lãnh và thiên phú, cuối cùng do ta xếp hạng Chủng Thu đứng thứ máy, Du Chân Ý có tiền vào ba người đứng đầu hay không. Như vậy ít nhất trong sáu mươi năm này thiên hạ sẽ thái bình, cần gì phải đánh cho não tương bắn tóe, mài dũa với nhau là được rồi."
Chủng Thu tử tế suy nghĩ, xác định đây không phải nói ngoa.
Đinh Anh lấy ngón tay nhè nhẹ vỗ vỗ đầu gối, bộ dạng thảnh thơi nhà nhã: "Nhưng ta cảm thấy như thế chẳng có gì thú vị nữa cả." Chủng Thu lại hỏi câu hỏi tương tự: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Đinh Anh khoát khoát tay, vẫn không trả lời vấn đề này mà chuyển sang đề tài khác: "Ngươi chỉ cần biết, lần này tình thế có biến, không có mười người đứng đầu gì nữa cả, ba người sống đến sau cùng được phi thăng, có thể từ tòa thiên hạ này mang đi năm người, ba người và một người."
Định Anh thêm nặng ngữ khí: "Ba người tùy ý.”
Chủng Thu thần sắc như thường.
Khóe môi Định Anh thoáng nhếch lên: "Người chết cũng được, chỉ cần từng thực sự xuất hiện qua trên lịch sử thì đều được. Nếu chọn những người chết kia, bọn họ trừ sống lạ, linh trí khôi phục bình thường, nhưng lại sẽ trở thành con rối trung thành tận tụy. Có phải rất thú vị?"
Trong đầu Chủng Thu lập tức hiện ra mấy người.
Hoàng đế khai quốc Nam Uyên quốc Ngụy Tiện, thương thuật thông thần, được xưng là hãm trận đệ nhất ngàn năm qua.
Sáng lập Ma giáo Lô Bạch Tượng, người đứng đầu Ma giáo hung danh thinh nhát qàn năm trăm năm nay.
Kiếm tiên Tùy Hữu Biên, người mà đến Du Chân Ý cũng sùng bái không thôi.
Thiên hạ đệ nhất nhân trước thời Đinh Anh, kẻ điên từ đầu đến chân, Chu Liễm.
Những người này đều từng là đệ nhất nhân đương thế, nhưng không một ngoại lệ, theo những gì được biết thì đều đã chết ở nhân gian. Hoàng đề Ngụy Tiện chết già năm một trăm hai mươi tuổi, Lô Bạch Tượng chết trong một trận vây giết của hơn mười vị cao thủ đứng đầu, Tùy Hữu Biên chết trên đường ngự kiếm phi thăng ngay trước mắt bao người. vô số người tân mắt chứng kiến cô rơi rụng trở lại nhân gian, máu thịt tiêu tan, nát thành tro bụi. Chu Liễm sau khi trọng thương thì chết ở trên tay Định Anh, chiếc mũ hoa sen màu bạc kia cũng từ trên đầu Chu Liễm chuyển sang đầu Định Anh.
Chủng Thu hỏi: "Vì cái gì?"
Định Anh cười nói: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai2"
Chủng Thu nhìn thẳng tròng mắt Đinh Anh: "Ngươi, Chu Phì, Lục Phảng cũng đã ba người."
Định Anh cười: "Cho nên hiện tại ngươi có hai lựa chọn, đi thịt Lục Phảng, hoặc là liên thủ Du Chân Ý, thử giết ta." Chủng Thu trầm mặc không lên tiếng.
Đỉnh Anh cân nhắc nói: "Chẳng qua ta khuyên ngươi nên chờ một chút, nói không chừng Lục Phảng không cần ngươi giết."
Chủng Thu hỏi: "Nếu ngươi muốn rời đii, sẽ mang đi ba người nào?"
Định Anh chỉ chỉ Tào Tình Lãng đứng ở cửa phòng bếp: "Nếu ta phải đi, chỉ sẽ mang hắn đi."
Chủng Thu liếc nhìn đứa trẻ kia, nghi hoặc nói: "Tư chất cũng không tính là xuất chúng."
Định Anh cười không đáp. Lục Phảng không còn gì ước thúc đâm ra kiếm thứ nhát.
Một kiếm qua rồi, từ vị trí Lục Phảng đang đứng đến phía cuối con phố bị chẻ ra một khe rãnh sau tới nửa trượng.
Đừng nói là những kẻ sinh ra lớn lên ở vùng đất này như Nha Nhi, Chu Sĩ, đến cả người tới từ bên ngoài như Phùng Thanh Bạch đều nhìn mà trợn mắt há mồm, tưởng như đưa thân về quê nhà Đồng Diệp châu.
Ý cười trên mặt gã mặt cười càng thêm sinh động.
Dựa lưng đại thụ được hóng mát, năm xưa nhờ gặp nhân duyên mà trở thành bằng hữu với Lục Phảng khi hắn lạc phách nhất. Đương thời hắn cũng là nhiệt huyết lên cao, cùng đi tới Xuân Triều cung, với tình hình đương thời, xem như là cùng Lục Phảng khẳng khái chịu chết, sau đó Lục Phảng gõ ngất tên mặt cười dưới chân núi, một mình leo lên khiêu chiến Chu Phì, đợi khi mặt cười tỉnh lại, Lục Phảng đã ngồi bên cạnh hắn, không còn là cái tên chán nản suốt ngày mượn rượu giải sầu nữa.
Sau đó rất nhiều năm, cũng chỉ có Mặt cười là có thể leo lên Điều Khám phong của Lục Phảng, hơn nữa còn sống xuống núi.
Chu Sĩ không khỏi đành chịu, trận pháp mình khổ sở bày bố chẳng phải thành công cốc?
Điều đáng tiếc là, kiếm khách áo trắng kia không ngờ đã bỏ chạy.
Nháy mắt khi Lục Phảng xuất kiếm, dường như xác định không đỡ được uy thế hạo đãng của một kiếm này, hắn dời sang ngang, sau đó trực tiếp đập ra vách tường, cứ vậy biến mắt tăm.
Lục Phảng nhìn quanh bốn phía, không cảm thấy người đó đã lui đi.
Một kiếm nhìn như tùy ý chém xuống bổ ra một phiến cửa lớn trên vách tường.
Bụi đất tung bay, lờ mờ thấy được một bộ áo trắng tránh được kiếm khí ùa tới như hồng thủy, lần nữa tan biến.
Trong lòng Lục Phảng biết rõ, cứ tiếp tục thế này không ai thương hại được ai, sát lực của mình hơn hắn, nhưng mỗi lần xuất kiếm người đó đều tránh né được.
Trừ phi có người hạ định quyết tâm đổi mạng với đối phương.
Tỷ như Lục Phảng thu lại hơn nửa kiếm khí, cho người đó cơ hội cận thân. Hoặc người đó nguyện ý đánh cược một lần, có thể gánh nổi sát lực của Lục Phảng, áp sát lại gần, sau đó một quyền đánh chết Lục Phảng.
Lục Phảng giơ kiếm lên.
Không trung xuất hiện một đạo kiếm khí như vàng trăng khống lồ, gào thét lao đi.
Áo trắng vội vàng vứt bỏ ý định xông lên, tán tốc hạ xuống, tránh thoát đạo kiếm khí kia.
Lục Phảng bay vút lên đầu tường.
Máy lần người đó tránh né, Lục Phảng vẫn không thấy thanh bội kiếm kia của Phùng Thanh Bạch, trong lòng không khỏi thầm hô lên quái lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận