Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 822: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (3)

Chương 822: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (3)Chương 822: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (3)
Chương 822: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (3)
So sánh với Luyện khí sĩ nội ngoại kiêm tu, nhục thân của võ phu thuần túy "Khí lượng quá nặng", ngược lại sẽ trở thành một loại trói buộc, mà võ học đạo rất thấp, võ phu lại quá mức bướng bỉnh, đối với hồn phách chịu đựng, lại chính là lấy lực bản thân, dùng một hơi chân khí thuần túy, tay làm hàm nhai.
Dùng từ ngữ mỹ miều là không mượn lực từ thiên địa.
Không giống Luyện khí sĩ, là bắc lên một trường sinh kiều, giống như liên kết trong ngoài hai tòa động thiên, lấy linh khí dư thừa của thiên địa đại động thiên, đúc rèn ma luyện thần hồn nhân thân tiêu động thiên, thiên địa đồng lực, tự nhiên càng dễ dàng trường thọ bát hủ.
Giờ này khắc này, bên trong thần hồn Trần Bình An xuất hiện một trận đau như rút gân, đau như chính mình động thủ.
Chỉ tiếc Trần Bình An vẫn là kiếm lô như trước, bất động như núi.
Mã Trí nhíu lông mày.
Hắn tuy ra tay lưu lực rất nhiều, nhưng mà ánh mắt Kim Đan cảnh đặt ở nơi đó, tỳ vết nhỏ xíu của võ phu tứ cảnh, rơi vào trong mắt Mã Trí, sẽ thấy to như cái sàng, chung quanh rỉ nước, đều là lỗ hồng. Cho nên một lần Trần Bình An gật đầu chính là cơ hội. Nhưng mà Mã Trí tuy đã đánh giá cao trụ cột thể phách của thiếu niên bối kiếm trước mắt, nhưng còn chưa đủ, xa xa không đủ, Trần Bình An bị chủy đánh ở trúc lâu Lạc Phách Sơn, một bộ túi da thân hình,"hưởng thụ” Thần Nhân Lôi Cổ Thức của lão nhân họ Thôi võ phu mười cảnh, ba hồn bảy vía, gặp Vân Chưng Đại Trạch Thức cùng Thiết Ky Tạc Trận Thức, đều là tinh túy võ đạo sở học suốt đời của lão nhân, là chiêu thức sau khi hắn đi đến đỉnh phong mười cảnh vẫn cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Trần Bình An lúc ấy vì hứng chịu nhiều Thần Nhân Lôi Cổ Thức hơn, mỗi một lần hô hấp phun nạp, cùng với mười tám đình kiếm khí, sớm hồn nhiên thiên thành, sau lại có nỗi khổ rút gân lột da, vô số lần đau đến hoa mắt xé tim, tuy còn xa xa không được coi là vô lậu kim thân của võ phu cảnh thứ bảy đỉnh phong, nhưng mà kiếm khí rất nhỏ kia của Mã Trí, thật đúng là không thể bắt lầy sơ hở của Trần Bình An, trừ phi là nhất lực hàng thập hội (1) mạnh mẽ phá vỡ.
(1) một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ
Tam cảnh mạnh nhất thiên hạ, hàm chứa sức nặng kim lượng.
Chỉ là chân trần lão nhân truyền thụ quyền pháp không thèm nói mà thôi.
Mã Trí sinh ra một chút lòng hiếu thắng, lại từ trên phi kiếm bản mạng thông qua ba sợi kiếm khí, hóa hư nhập thể, lúc này đây ba thanh kiếm cùng tấn công, hắn cũng không tin lộ tuyến ba hồn của Trần Bình An thật sự không thể bị công kích chút nào.
Trần Bình An chỉ là lù lù bát động, muốn nói lại thôi, lúc này đây hắn không dám tiếp tục chủ động yêu cầu Mã lão kiếm tiên gia tăng lực đạo, luôn cảm thấy sẽ làm lão nhân trên mặt không kiềm chế được, không thỏa đáng lắm. Nhưng mà ba sợi kiếm khí tuy sắc bén âm trầm, giống như trâu cày trên ruộng, ở trên ba con đường dịch trạm hư vô mờ mịt trong cơ thể, dùng kiếm khí mạnh mẽ cày ra ba đường rãnh, tựa như khắc vào trong tâm khảm ba khe nước lạnh ngày đông, lạnh thấu tim, nhưng mà loại đau đớn khổ sở này, lúc trước Trần Bình An ở trúc lâu vẫn là thuộc loại "Khai vị ăn sáng”.
Mã Trí cũng nhận thấy có điều không đúng lắm, không thể không tiếp tục đề cao độ cao tứ cảnh của Trần Bình An, liếc mắt nhìn phi kiếm Lương Âm trước người hơi hơi rung động, hít sâu một hơïi,"Trần Bình An, kế tiếp ta sẽ để Lương Ấm mạnh mẽ hóa hư, xâm nhập bên trong thần hồn ngươi, cơn đau cắt tim này, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nếu không kiên trì được, nhất định phải chủ động mở miệng. Bởi vì Lương Ấm tuy là phi kiếm bản mạng của ta, tương thông tâm ý cùng ta, nhưng dù sao cũng là xâm nhập động thiên phúc địa nhà khác, bị thần hồn của ngươi che đậy, ở trình độ rất lớn sẽ ảnh hưởng liên hệ giữa ta cùng với Lương Âm, bình thường giết địch, phần lớn có thể không quan tâm, cứ mặc nó nghiêng trời lệch đất là được, nhưng mà giữa ngươi và ta lại là chuyện khác. Cho nên ngươi ngàn vạn đừng cậy mạnh."
Trần Bình An triệt tiêu kiếm lô lập thung, một bước rút lui về phía sau, bày ra một tư thế quyền cổ xưa, một tay nắm tay dán tại ngực, một quyền cao hơn đỉnh đầu. Nếu lại nâng lên một chân, thật ra sẽ hơi tương tự một pho tượng Thiên vương tướng trong chùa miếu Phật giáo, chẳng qua giống nhau mà thôi, chân ý khác nhau rất lớn, quyền này chính là quyền ở tổ trạch Tôn thị hai lần đánh đuổi giao long biển mây màu vàng, Vân Chưng Đại Trạch Thức.
Sau khi Trần Bình An từ kiếm lô Hám Sơn Quyền biến thành tư thế quyền này, khí thế hoàn toàn biến đi.
Không còn là thiếu niên dương quang vừa nói vừa cười cùng thiếu niên Phạm Nhị trong mắt Mã Trí, không còn là thiếu niên trầm ổn thần khí nội liễm khi tấu thung lập thung.
Mà như là một vị... sắp đánh ra một quyền mà thôi.
Thật sự là khí phách rất lớn! Nếu là mấy vị võ đạo tông sư thất cảnh Lão Long thành, hoặc là bát cảnh đại tông sư lánh đời nhiều năm, có tư thế kinh người thế này, máy chục năm thậm chí trăm năm thiên chuy bách luyện, trải qua lần lượt những trận chiến đỉnh phong ta sống địch chết thì cũng bỏ đi, nhưng trước mắt thiếu niên mới bao nhiêu tuổi?
Mã trí Cũng không biết hôm nay là lần thứ máy cảm thấy chắn kinh rồi.
Trần Bình An tâm thần đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, trước mắt không hề có cái gì phi kiếm Lương Ấm, không hề có kiếm tu Kim Đan cảnh.
Chỉ có lão nhân chân trần ở trong trúc lâu bạo ngược cười to, hào khí tung hoành, lần lượt đánh cho hắn sống không bằng chết, từng câu từng câu mắng hắn là đồ nhóc con lì lợm, trong đó có lẫn một ít lời tâm huyết lão nhân căn bản không phải nói với Trần Bình An hắn, mà là đang nói với cả tòa thiên địa.
Quyền này vừa ra, phải đánh cho thần nhân thiên uy giáng xuống phải quay trở về thiên đình!
Muốn đánh cho khác biệt trời vực, từ một quyền này của ta mà đỉnh thiên lập địa!
Trần Bình An thốt ra: "Mời xuất kiếm!"
Nghe thấy một thiếu niên vãn bối ngôn ngữ hơi khiêu khích hiềm nghỉ như thế, lão kiếm tu không hề có chút thần sắc không vui, tâm ý vừa động, phi kiếm lương Âm từ thực hóa hư, như thiết ky xung phong liều chết, vì quân chủ khai thác ranh giới. Trần Bình An sắc mặt hơi trắng, hai đám nắm chặt, tư thế quyền khẽ nhúc nhích, chỉ là dậm mạnh chân một cái.
Nền đất tiểu viện hơi chấn động, một thân quyền ý núi cao nguy nga như bộ rễ núi rừng lan tràn ra khắp mặt đất.
Mã Trí khẽ nhíu mày, đối với thiếu niên trước mắt, lão nhân quẹt hai ngón tay xuống, giống như võ phu lấy trường kiếm mồ bụng rạch bụng kẻ địch.
Trần Bình An trừng mắt to, cố cắn chặt răng, phùng má, tư thế quyền lại thay đổi, vẫn là Vân Chưng Đại Trạch, lại bắt đầu co rút lại, khoảng cách hai đắm kéo gần hơn một chút.
Cùng lúc đó, toàn bộ quyền ý đang chảy xuôi bên ngoài cơ thể nhanh chóng tập hợp vào bên trong cơ thể, như hai tay đột nhiên chắp tay, vỗ một con ruồi bọ.
"Hời hợt như thế, không sáng suốt."
Mã Trí cười lạnh một tiếng, hai ngón tay khép lại rồi nhấc lên hướng về phía trước, âm thầm gia tăng sức nặng kiếm ý của phi kiếm bản mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận