Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1608 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (1)



Chương 1608 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (1)




Trần Bình An thở phào một hơi, vỗ vỗ khuôn mặt, hắn đứng dậy trở về gian phòng ở cổng sơn môn.
Từ xa nhìn lại, đèn đuốc trên bàn sáng trưng, ánh sáng lọt ra ngoài cửa sổ.
Trần Bình An vô thức tăng nhanh bước chân, sau đó bỗng nhiên chậm dần, không nhịn được mà cười lên.
Sau bốn tuổi, chưa từng lần nào về nhà mà có ánh đèn chờ sẵn ở ngõ Nê Bình, sau khi trở thành thiếu niên, vi phạm lời thề, trở thành học đồ của lò gốm, kiếm được chút tiền rồi, nhưng mỗi lần đi ra ngoài sao có thể không tắt đèn, tiết kiệm dầu thắp chứ? Hôm nay lúc ra ngoài hắn quên tắt đèn, bây giờ vội vã về phòng thì có thể làm được gì? Thổi tắt đi? Nhưng mà bây giờ không thấy buồn ngủ chút nào, đang định khêu đèn đọc sách ban đêm, lại đốt đèn thêm một lát? Như vậy khoảng thời gian tắt đèn này có ý nghĩa gì đâu?
Trần Bình An dứt khoát đi chậm lại, vào trong phòng đóng cửa rồi ngồi sau thư án, tiếp tục đọc hồ sơ gia phả tổ sư đường của phòng Hương Hỏa, kiểm tra bù sung những thiếu sót.
Tâm không tịnh, trước hết không nên luyện quyền, về phần tu sĩ luyện khí lại càng không cần nghĩ tới.
Lúc còn ở Ngẫu Hoa phúc địa Trần Bình An đã biết lúc tâm trí đang rối loạn, có luyện nhiều quyền hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên lúc ấy mới thường xuyên đi đến ngôi chùa miếu nhỏ gần ngõ Trạng Nguyên, nói chuyện phiếm với lão hòa thượng không thích bàn về Phật pháp.
Huống chi bây giờ Trần Bình An không còn tinh thần khí nào, còn phức tạp hơn nhiều so với tâm không tịnh, tinh thần khí dường như đã rơi xuống đáy giếng, bị tảng đá trói chặt, làm sao nhấc lên đây?
Chỉ là loại tâm cảnh này cũng tính là tâm định theo một ý nghĩa khác.
Trần Bình An khép mớ hồ sơ bị ố vàng do bảo quản không tốt kia lại, giơ tay chạm vào thanh đao nhỏ bình thường mà chưởng quầy cửa hàng đã tặng kèm lúc mua trâm ngọc ở kinh thành Đại Tùy khi xưa, dùng chuôi đao nhẹ nhàng vẽ một đường vô hình trên bàn.
Suy nghĩ một hồi, Trần Bình An rút một trang giấy tuyên mà hắn đã cắt theo kích thước của bìa sách, nhấc bút vẽ ra một đường thẳng, lần lượt viết lên đoạn đầu và đoạn đuôi “Cố Xán sai lầm” và “Cố Xán hướng thiện”, cỡ chữ khá lớn, sau đó giữa hai chữ“sai” và “thiện”, theo thứ tự viết xuống dòng chữ nhỏ xíu là “thói quê lệ làng Thư Giản hồ”, ngay vào lúc Trần Bình An định viết “Luật pháp một nước”, hắn lại xóa đi bảy chữ phía trước, không chỉ như vậy, Trần Bình An còn xóa luôn mấy chữ “Cố Xán hướng thiện”, ngay giữa đường thẳng kia, hắn cách khoảng một chút rồi viết xuống hai từ “biết sai”, “sửa sai”. Nhưng rất nhanh sau đó, Trần Bình An lại xóa mất.
Cuối cùng, Trần Bình An vò tờ giấy này thành một cục nhưng không ném vào giỏ rác mà chỉ để vào phương thốn vật.
Trần Bình An lồng hai tay vào tay áo, lưng tựa vào ghế, dập tắt đèn đi, nhắm mắt lại, giống như ngủ nhưng lại không phải ngủ. Lại mở mắt ra một lần nữa thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
Thường so nửa đêm sánh ngàn năm, chỉ sợ nhất thời hết trăm năm.
Trần Bình An đứng dậy, không cần giãn tay chân ra mà gân cốt cũng tự thả lỏng, truyền đến tiếng kêu rắc rắc. Trần Bình An bước ra khỏi phòng, hắn định đi một vòng quanh Thanh Hạp đảo. Thanh Hạp đảo là đảo lớn nhất của Thư Giản hồ, đoán chừng phải mất khoảng nửa ngày, bây giờ chuyện ăn ở của hắn tại gian phòng bên kia đều do một tu sĩ thiếu nữ Thanh Hạp đảo phụ trách, Trần Bình An đi đến bên cạnh một vị lão tu sĩ đang trông giữ ở gần đó nói, gặp được cô gái tu sĩ kia thì bảo cô ấy hôm nay không cần đến đưa cơm.
Lão nhân là một tu sĩ Động Phủ cảnh, ông ta nhanh chóng đồng ý.
Trần Bình An đột nhiên cười nói: “Ta đoán là cô ấy vẫn sẽ chuẩn bị, ta không ở đây chắc cô ấy sẽ không dám tự tiện đi vào phòng, vậy thế này đi, ba bữa cơm hôm nay sẽ được đưa tới chỗ này của lão, để lão tiền bối hưởng chút lộc ăn, cứ thoải mái mà ăn vui vẻ, lúc trước Trương lão tiền bối đã kể cho ta nghe không ít chuyện xưa của Thanh Hạp đảo, đây coi như là thù lao.”
Lão tu sĩ nó với giọng thấp thỏm: “Trần tiên sinh, ta sẽ không vì ham ăn mà mất mạng đó chứ?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không đâu.”
Lão tu sĩ vẫn không cảm thấy vui mừng gì mấy, thật ra là do đã gặp nhiều phong ba bão táp ở Thanh Hạp đảo này rồi, nếu không ông ta cũng không nhát gan như chuột thế kia: “Trần tiên sinh đừng có lừa gạt ta, ta biết Trần tiên sinh là người có lòng tốt, thấy mấy ngày nay lão già ta già cả nghèo khó, muốn giúp ta cải thiện bữa cơm, chỉ là những món ăn ngon kia đều được Xuân Đình trong phủ đệ chuyện môn đưa tới, nếu như hai ngày nữa Trần tiên sinh rời khỏi Thanh Hạp đảo rồi, mấy người núp bóng thấy ghen tị các kiểu, vậy sẽ làm khó làm dễ ta.”
Trần Bình An nói: “Vậy cứ để hết cơm của Xuân Đình phủ ở chỗ Trương lão tiền bối, lúc về ta sẽ qua lấy.”
Lão tu sĩ cười nói: “Như vậy vẫn ổn hơn.”
Sau khi Trần Bình An rời đi, lão tu sĩ có hơi oán trách người trẻ tuổi này không biết làm người, nếu như thật sự thấy mình đáng thương chẳng lẽ không thể nói với Xuân Đình phủ một tiếng, đến lúc đó còn ai dám nhăn mặt với lão. Vị chưởng quỹ tiên sinh này đúng là diễn kịch giả mù sa mưa, mỗi ngày đều ở trong căn phòng kia giả thần giả quỷ, ở Thư Giản hồ này, loại tu sĩ giả thần giả quỷ và thủ đoạn mua danh chuộc tiếng lão tu sĩ thấy nhiều lắm rồi, sống không lâu đâu.
Lần này cơn bực tức của lão ty sĩ giống như nước lũ tràn bờ, bắt đầu oán trách từ sau khi tên này ở lại sơn môn đã hại hắn thiếu đi biết bao thịt béo, không dám tiếp tục đi bắt nạt tu sĩ dưới ngũ cảnh, lén giấu một hai đồng tiền Tuyết Hoa, gặp các nữ tu vãn bối dáng người yểu điệu cũng không ngứa miệng ngứa tay như như thường ngày, nói mấy câu thô tục rồi bóp mông các nàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận