Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1181: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi

Chương 1181: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi HồiChương 1181: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi
Chương 1181: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi (2)
Chu Liễm lần nữa xông lên đồ sát, môi nhếch lên, nhẹ giọng nói với Ngụy Tiện ở sau lưng: "Có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, chết rồi có thể sống lại, tiêu tốn tiền bạc của Trần Bình An, đau lòng hay không tùy thuộc vào tâm tình bốn người chúng ta. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chét dễ dàng, tạm thời ta không nói ra lý do, chỉ là có trực giác, tin hay không là tùy ngươi, nếu ngươi cảm thấy không sao cả, ngươi cứ việc vượt qua đám ruồi nhặng biết chút thuật pháp kia, trực tiếp đi giết hoàng tử Lưu Tông, ta không ngăn ngươi."
Ngụy Tiện có vẻ không muốn lĩnh tình, hỏi: "Có thể giúp ta ngăn trở giáp sĩ vào miếu một lúc không?”
Chu Liễm đã lần nữa đạp chân tới, thân hình nhanh như sét, vài lần chuyển ngoặt lộ tuyến, lần nữa giáp lá cà cùng đám tu sĩ tùy quân và giáp sĩ sách ứng ở một bên.
Hiển nhiên Chu Liễm hắn không giúp được việc này.
Ngụy Tiện một quyền nện trúng tên biên quân Đại Tuyền đang bổ đao về phía mặt mình, đánh cho giáp ngực người đó lõm cả vào, đánh bay một tên đồng đội sau lưng, thi thể trực tiếp nện cho biên quân sau lưng thất khiếu chảy máu, ngã vật xuống đắt.
Ngụy Tiện tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía Trần Bình An: "Bắt giặc phải bắt vua trước, ta đi thử xem sao?"
Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Ngụy Tiện hít thở sâu một hơi, tấn mãnh lao lên, phút chốc đã vượt qua chiến trường Chu Liễm đang đứng.
Chu Liễm hắc hắc khẽ cười: "Không nghe lời người già chịu thiệt ngay trước mắt, ta khó được mới có hồi mở lòng Bồ Tát, lại bị người làm như gió thoảng bên tai... ai, thế đạo này."
Trần Bình An lần nữa ngắng đầu, nhìn chằm chằm lên đỉnh núi.
Trong miếu hoang, Bùi Tiền đang khoe khoang gia sản của mình với người tí hon hoa sen, đồng thời lấy ra chiếc hộp bảo vật kia.
Đối với người tí hon hoa sen thật thà ngốc nghếch này nó không có gì cảnh giác, trừ Trần Bình An ra, trên đời này nó là người khiến Bùi Tiền vên tâm nhất.
Chỉ là người tí hon hoa sen không máy để ý, kinh thường kiễng gót chân nhìn Trần Bình An ở ngoài cửa.
Bùi Tiền xụ mặt giáo huấn nói: "Sao, không tin tưởng cha ta? Ngươi đứt tay thôi chứ mắt có mù đâu? Cha ta là ai2 Làm sao thua được? la nói với ngươi rồi! Dù ngày nào đó Bùi Tiền biến thành đứa ngốc không thích bạc nữa, cha ta cũng sẽ không đánh thua người khác!"
Người tí hon hoa sen vẻ mặt ngơ ngác, hai chuyện đó thì liên quan gì đến nhau? Nó một mực không hiểu nổi con bé ngăm đen tính tình hung ác này rốt cục là đang nghĩ cái gì.
Giọng Trần Bình An truyền vào trong miếu: "Dùng nhánh cây chép sách luyện chữ.”
Bùi Tiền ngồi xổm dưới đất như bị sét đánh, len lén vỗ lên ót người tí hon hoa sen một cái, lại không dám mạnh tay, sợ năm trăm chữ biến thành một ngàn chữ. Nó đứng dậy cầm Hành Sơn trượng, viết văn chương thánh hiền lên đất, mỗi khi viết một chữ, tiểu gia hỏa bật đáp một cái, chìm vào lòng đất, sau đó liền thò đầu ra ở ngay bên cạnh chữ kia, miệng cười khanh khách, Bùi Tiền lườm nó, nghĩ thầm dưới gầm trời sao lại có thứ nhàm chán thế nào, không phải là đứa ngốc đấy chứ? Ôi, mai mốt phải nói với Trần Bình An, đem bán đổi lấy tiền, mua cho nó quyển sách mới cũng được.
Trên đỉnh núi, thủy yêu Mai Hà xoa xoa bàn tay, nóng lòng muốn thử, hỏi: "Hay là ta đi xuống luyện tay?"
Vương Kỳ trầm ngâm không quyết.
Tráng hán khôi ngô đưa mắt nhìn màn mưa: "Qua một khắc nữa, nước mưa sẽ nhỏ, đến lúc đó dù ngươi cầu ta, ta cũng lười ra tay. Ngươi đừng quên, lần này ta xuất hiện ở chỗ này vốn không nhát thiết phải giúp ngươi giết người, mà chỉ giúp chủ nhân nhà ta coi chừng tình hình bên này thôi, đến lúc đó chỉ cần lấy được hồ lô dưỡng kiếm từ trên thi thể Trần Bình An thì có thể vỗ mông bỏ đi."
Đương nhiên, thật ra hắn còn cần phải giúp chủ nhân tìm kiếm kiện bảo bối có thể che đậy thiên cơ kia.
Còn về tìm thế nào.
Tự có huyền cơ.
Bí mật này, một tên quân tử thư viện rời xa chuân mực như Vương Kỳ vốn không có tư cách để biết.
Tráng hán khẽ di chuyên tầm mắt, quan sát Lô Bạch Tượng tay cầm hiệp đao ở nơi xa.
Vương Kỳ suy nghĩ cần thận một lát rồi gật đầu nói: "Ra tay cũng được, đừng hiện ra chân thân, bằng không sau này ta không cách nào giải thích được với thư viện Đại Phục, vị sơn chủ kia không dễ bị gạt đâu."
Tráng hán cười khẩy nói: "Cái đó thì đơn giản, cứ nói thủy yêu Mai Hà ta được ngươi điểm hóa, bỏ ác theo thiện, muốn đòi ngươi và Đại Tuyền triều đình một tòa miếu Thủy thần, cho nên nguyện ý ra lực, dựa vào lập công đổi lấy một thân phận chính thống, sao lại không cách nào giải thích?"
Vương Kỳ cười khổ nói: "Cái cớ nhìn như hợp tình hợp lý này, hoàng đề Lưu Đạt có lẽ sẽ tin, nhưng sơn chủ thư viện tuyệt đối sẽ không tin. Được rồi, cứ dựa theo ta nói, ngàn vạn đừng lấy chân thân Yêu tộc để đấu với Trần Bình An, ngươi chỉ cần ép Trần Bình An lộ ra một tia sơ hở..."
Lời Vương Kỳ thoáng ngưng lại, sát ý tràn đầy: "Ta sẽ bắt hắn hình thần tan nát ở chỗ này!"
Tráng hán bu bu môi: "Được rồi, hy vọng ngươi nói được làm được, có thể một chiêu đánh chết Trần Bình An. Đừng chỉ có cái mồm..."
Nói tới đây. hán tử khôi ngô bật cười ha hả: "Thiếu chút thì quên, công phu mồm mép của người đọc sách các ngươi chính là thứ lợi hại nhất trong thiên hạ này, thất kính thất kính."
Vương Kỳ không chấp loại yêu vật man di.
Thủy yêu Mai Hà hoàn toàn không để ý liệu có khiến phía miếu hoang phát giác động tĩnh bên này hay không, hắn đạp bước ra, mỗi bước đều giẫm đạp khiến đầu núi chấn rung, nháy mắt đã xông ra đỉnh núi, vạch ra giữa không trung một đạo đường cong, sau cùng ầm vang rớt đất, phát ra tiếng vang cực lớn. Vương Kỳ nhè nhẹ than thở một tiếng, nét mặt ưu sâu.
Kết thành Kim Đan, trên đời được mấy người.
Chỉ là người rồi cũng già, cỏ cây có tươi tốt rồi cũng khô héo, viên kim đan vắt vả trăm bề mới có được rồi cũng đến lúc ảm đạm.
Vương Kỳ hắn một thân sở học còn chưa thi triển hoài bão, làm sao có thể chết? Đặc biệt là Kim Đan Luyện Khí sĩ, đối với sinh tử đại nạn càng thêm thấu triệt sáng tỏ hơn xa phàm phu tục tử ngu ngơ.
Chuyện đếm ngày giờ chờ chết, sao mà chịu đựng nỗi. Tới rồi.
Lưng núi bên kia, hà yêu khôi ngô nện ra thanh thế lớn như vậy, Trần Bình An không phải người điếc, tự nhiên cũng rõ ràng.
Tay trái xách cành khô tiện tay nhặt lên kia, tay phải vỗ hồ lô dưỡng kiếm, Mùng Một Mười Lăm từ trong hồ lướt ra, biến mắt không thấy.
Tay phải rút vào trong tay áo, kẹp ra một tắm giấy phù ám vàng, chính là Bảo Tháp Trấn Yêu phù do Chung Khôi lấy Tiểu Tuyết Trùy tự tay viết tả.
Tám phù lục quý hiếm này, năm xưa khi Bích Du phủ khai phủ, Thủy thần nương nương Mai Hà có được một tám do vương triều Đại Tuyền ban thưởng, chính là một trong ba phù lục giấy vàng mà Chung Khôi tặng cho Trần Bình An, phong lôi chỉ Long trảo triện văn.
Tuy Trần Bình An tạm thời không biết thân phận kẻ đến.
Nhưng thế sự có khi trùng hợp thế đấy, một tắm trấn yêu phù viết ở Bích Du Phủ, vừa khéo được dùng để trấn giết một con thủy yêu Mai Hà, thật sự là thiên lý tuần hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận